“Em thích.”
Lisa vẫn nhìn Chaeyoung cười, hàng lông mày đẹp mắt hơi cau lại, phảng phất nói, không so đo với em.
Chaeyoung được một tấc lại tiến lên một thước, cánh tay phải vòng eo Lisa chặt hơn, môi lại hướng về Lisa tiến tới: “Thêm cái nữa.”
Lisa đưa tay nắm cằm Chaeyoung, nụ cười từ từ chìm xuống dưới nụ hôn. Hai người giờ đây đã ăn ý đến mức, chỉ cần một ánh mắt bất động thanh sắc, liền hiểu ra ý nghĩ của đối phương.
Chaeyoung chơi đùa cũng có chừng mực, hôn qua đi, nàng nắm tay Lisa, liếc nhìn người kia, nội tâm hài lòng. Hết hôn lại mười ngón tương khấu, chỉ sợ người khác không biết quan hệ giữa các nàng là gì. Bất quá, nàng vẫn biết điểm dừng, không để người ngoài nhìn thấy hai người quá nóng bỏng thân mật.
Nàng không phải người tính toán chi li, nhưng ở một số phương diện, là bụng dạ hẹp hòi.
Song Namju trùng hợp nhìn thấy Lisa, lúc đầu muốn tiến lên chào hỏi, kết quả còn chưa kịp tới gần, lại nhìn thấy nữ nhân đi bên cạnh và cô thân mật, nhất thời lúng túng, muốn điềm nhiên như không tránh mặt, thế nhưng Lisa vừa nhìn về phía hắn. Song Namju đành phải kiên trì, ngữ khí đùa giỡn: “...Chẳng mấy khi thấy cô tan làm đúng giờ như vậy.”
“Ừ.” Đối mặt Song Namju, Lisa lãnh đạm không khác gì ở công ty, chỉ lịch sự cười nhạt đáp lại.
Cũng bởi vì Lisa duy trì thái độ vắng ngắt như vậy, Song Namju không cách nào tưởng tượng được cô sẽ quan tâm ai, cho nên vừa nhìn thấy Lisa đứng trong nhà xe hôn nữ nhân, đến tận bây giờ vẫn không dám tin.
“Song tổng, đã lâu không gặp.” Chaeyoung ngoài cười nhưng trong lòng không cười, bây giờ nhìn thấy nam nhân này, trong mắt rừng rực ngọn lửa, lúc trước nàng còn làm ở LeeWis, cả công ty đều đồn Song tổng và Manobal tổng là một đôi trời sinh, Song Namju đứng trước mắt nàng tán tỉnh Lisa, tâm tư của họ Song, ngay cả người qua đường cũng nhìn ra.
Khi đó Chaeyoung mới vào công ty chưa được mấy ngày, cao cao điệu điệu, trên dưới công ty đều bàn tán về trợ lý mới của Manobal tổng, dáng dấp tựa như yêu tinh, suốt ngày rêu rao, tuổi còn nhỏ đã được làm trợ lý phó tổng, ắt hẳn không phải đi đường thẳng.
“Đã lâu không gặp, Park tiểu thư.” Chaeyoung từng làm việc cho Lisa, Song Namju tới lui thường xuyên đương nhiên nhận ra, ánh mắt ảm đạm rơi vào hai bàn tay nắm chặt. Thật ra lúc phát hiện Lisa đeo nhẫn, hắn vẫn nuôi hi vọng có thể tiến tới cùng cô, bọn họ đều đến tuổi kết hôn, hôn nhân cũng không còn cần tình yêu mịt mờ thời tuổi trẻ, phù hợp mới là quan trọng nhất.
Cuộc nói chuyện ngắn ngủi gượng gạo kết thúc.
Gara tầng hầm chỉ có ba người, lộ ra mười phần yên tĩnh.
“Vợ ơi.” Chaeyoung phá vỡ trầm mặc, chuyển hướng Lisa, “Em đói, về nhà nha?”
Thanh âm nũng nịu này so với lúc chỉ có hai người thì càng quá phận, Lisa trừng mắt nhìn Chaeyoung một chút, thật đúng là đứa trẻ không chịu lớn, nháo đến khi thấy đủ mới thôi.
“Chuyện...” Trên mặt Song Namju viết rõ mấy chữ mất mát cùng khó xử, đột nhiên không biết nên nói gì.
“Chúng tôi đi trước.”Ngữ khí Lisa không có biến hoá gì lớn, tựa gió đêm lành lạnh thổi qua như thường lệ. Nghĩ lị thì, Chaeyoung đã rất lâu không được thấy Manobal tổng cao lãnh như vậy.
Sau khi lên xe, Chaeyoung cởi áo khoác, giữ tay lái cũng không khởi động động cơ, nàng nhìn chằm chằm kính chắn gió, gằn giọng quái khí lầm bầm: “Ánh mắt hắn nhìn chị, tròng mắt sắp rơi ra ngoài tới nơi.”
Lisa nghiêng đầu, dựa trên ghế nhìn sườn gò má Chaeyoung, biểu tình rõ ràng không được vui, nói xong môi còn vểnh vểnh lên, Lisa nhìn một chút, nhớ lại phản ứng vừa rồi của Chaeyoung, nhẹ giọng cười.
“Có gì buồn cười chứ.” Chaeyoung cũng nghiêng đầu sang, có thể xem là ghen tuông đến chậm, hai năm trước, bởi vì tấm hình kia, thiếu chút nữa nàng đã bỏ lỡ Lisa, “Chị là hoa đã có chủ, hắn còn... còn muốn tán tỉnh chị.”
“Lại suy nghĩ lung tung, đồng sự chào hỏi mà thôi.”
Chaeyoung đứng dậy nhướn người qua, khoảng cách giữa các nàng rất gần, Chaeyoung không lòng vòng, trực tiếp nói: “Em ghen đấy.”
Lisa không né tránh, mà đưa tay nâng mặt nàng, lòng bàn tay vuốt ve làn da trơn mềm, tiếp tục cười: “Tối nay nấu cơm nhớ cho thêm dấm của em vào.”
Lisa cười ôn nhu là đòn chí mạng, đặc biệt chọc người. Chaeyoung hạ mi nhìn qua, bất tri bất giác ngậm miệng lại, an tĩnh, từ từ nhắm nghiền hai mắt.
Lisa hiểu ý, mỉm cười hôn lên môi Chaeyoung một chút, bên tai nghe thấy tiếng bước chân như có như không, cô nhéo nhéo má Chaeyoung, nhỏ giọng nói: “Về thôi.”
“Dạ.” Chaeyoung cấp tốc trả lại Lisa một chiếc hôn, quy củ ngồi xuống, kéo dây an toàn. Mặc dù chỉ là chuồn chuồn lướt nước, nhưng được Lisa hôn, Chaeyoung cảm thấy trên môi như tô lên một tầng mật ngọt.
Tình cảm đơn thuần, Chaeyoung có đủ tín nhiệm Lisa, nàng thích Lisa, bắt đầu cũng là vì Lisa nghiêm túc chăm chú. Có điều Chaeyoung lo sợ Lisa sẽ dùng lý trí cân nhắc hiện thực, cho nên, khi cô nghiêm túc nói với nàng “Năm sau chúng ta kết hôn đi”, tảng đá đè nặng trong ngực rốt cuộc rơi xuống.
Mỗi lần nhớ lại câu nói đó, Chaeyoung cười đến không ngậm được miệng, rõ ràng bình bình đạm đạm, một điểm lãng mạn cũng không có, nhưng mỗi một lời đều khắc trong tâm nàng, nhớ cả một đời.
Lái xe ra khỏi tầng hầm, trên bầu trời bông tuyết là là rơi xuống, thành thị chìm trong tuyết trắng, rất lãng mạn.
Lisa yên tĩnh nhìn ra cửa sổ, cô từng lái xe đi qua con đường này nhiều năm như vậy, chưa từng cẩn thận thưởng thức giống như bây giờ. Trước đây đều tới lui vội vàng, làm việc yêu cầu hiệu suất, kéo theo nhịp độ cuộc sống cũng là như thế, ngay cả phong cách trang trí nhà cửa, cũng là tối giản lạnh tanh, kể từ khi Chaeyoung chuyển đến, ấm áp hơn rất nhiều.
Chaeyoung lái xe đến chung cư, Lisa nhắm mắt tựa lưng trên ghế phụ, ngủ thiếp đi. Ngày trước, ngay cả khi nằm trên giường Lisa cũng không ngủ dễ dàng như vậy, có Chaeyoung bên cạnh, tâm tư của cô cũng nhẹ đi rất nhiều.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Chaelice] Quyến rũ
General Fiction⟨COVER⟩ Tên gốc: Ngươi thật quyến rũ Tác giả: Thang Thang Xuyến Hương Thái. Editor: ManMan_22_ (Mẫn Mẫn) Link: https://www.wattpad.com/story/329014479-bhtt-edit-ho%C3%A0n-ng%C6%B0%C6%A1i-th%E1%BA%ADt-quy%E1%BA%BFn-r%C5%A9 Đã chỉnh sửa vài thứ như vă...