6. một người bạn

578 45 2
                                    

"cám ơn việt nhá" - xuân trường đổi cách xưng hô với mai việt rồi. hắn cũng thích anh xưng như này. vừa nãy anh khóc quá trời làm hắn đúng rối luôn ấy. giờ đưa anh ra đây coi bộ đỡ hơn rồi này.

"không có gì đâu, đó là chuyện em nên làm mà" - mai việt nhìn đôi mắt xưng đỏ của anh mà thương xót vô cùng. hắn đưa tay chạm vào mắt anh.

"anh không được khóc nữa biết chưa, khi nào buồn thì gọi cho em" - mai việt nói, hắn làm xuân trường cảm động rồi, anh chả biết làm gì ngoài việc cám ơn hắn lần nữa. nếu không có hắn thì giờ này anh đã ngồi khóc một xó rồi, chắc giờ này cũng chưa nín đâu. tự nhiên anh thấy thằng này cũng được, không đến nỗi tệ lắm.

"anh cám ơn em nhiều lắm" - xuân trường chỉ biết nói có vậy thôi, mai việt nhìn anh rồi cười nói.

"không cần cám ơn đâu, em thích anh mà, điều này em đã nói rồi. cho dù anh chưa thích em cũng không sao, em sẽ cố gắng lay động cảm xúc của anh"

"ừm" - xuân trường nhìn hắn, cười một cái rõ tươi luôn.

"anh cười tươi như thế đáng yêu lắm" - mai việt không kìm được mà đưa tay véo má anh một cái.

"vậy hả" - xuân trường bất ngờ hỏi hắn.

"vâng"

xuân trường cười như được mùa, quả thật bên cạnh hắn thì anh quên đi tất cả những gì mình vừa thấy luôn. có một người bạn như này cũng không tệ, anh sẽ làm bạn với mai việt.

"anh trường, đi chơi với em đi" - mai việt rủ rê anh, quả thật anh cũng muốn đi cho khuây khỏa, cho quên hết những gì hôm nay luôn.

"đi đâu vậy?" - xuân trường thắc mắc hỏi hắn.

"thì đi đi, em sẽ dẫn anh đi đến một nơi thật đẹp" - mai việt nói, xuân trường sau đó cũng gật đầu đồng ý. anh cũng muốn đến một nơi yên bình lắm, bây giờ anh chỉ muốn chìm vào hơi gió thôi, yên bình hẳn.

__________

"aaaaaaa" - xuân trường hét lên, mọi nỗi buồn của anh đều tan biến theo làn gió biển. mai việt tốt thật, kiếm đâu ra một nơi ở vũng tàu mà ít người qua lại, bình yên đến lạ luôn.

"trút hết nỗi buồn chưa anh" - mai việt đi đến từ phía sau, nhìn anh như thế hắn cũng vui lắm. trút hết nỗi buồn ra biển đúng là điều tuyệt vời nhỉ.

"ừm, anh thấy yên bình quá đi" - xuân trường nói, vẻ mặt anh lúc này cũng tươi hơn lúc sáng rồi.

"anh và biển đẹp lắm" - mai việt nhẹ nói, hắn cũng mong anh sẽ là của hắn lắm. nhưng chưa đến lúc, anh chưa thích hắn, đợi đến khi anh thích hắn rồi thì hắn sẽ công khai cho cả thế giới biết. nói rằng anh ấy sẽ mãi là của mai việt, hắn sẽ yêu thương, đỡ đần, chăm sóc anh hết mực luôn. mai việt không tồi như ngọc chương, xuân trường biết rõ điều đó. nhưng anh vẫn một lòng thương nhớ về ngọc chương, về người anh thương nhiều năm trời mà không dám thổ lộ.

nói thật, anh thích ngọc chương lắm, cho dù ai xen vào thì anh cũng một lòng hướng về ngọc chương. mai việt cũng vậy, hắn sẽ mãi mãi thua ngọc chương ở một chỗ. đó là thời gian, anh bên cạnh nó cũng hai mươi bảy năm rồi, còn mai việt thì chỉ nói chuyện được đôi chút, nhưng cũng vọn vẹn bốn năm rồi. ngọc chương biết hết tất thảy về xuân trường, biết hết thói quen của anh, những điều anh không thích và những điều anh trân trọng. còn mai việt, tuy nói là thích anh nhưng anh vẫn chưa cảm nhận được cái hành động của hắn. chắc vì trong lòng anh đã có người thương rồi, nên những thứ vô vị ngoài kia thì anh không để ý lắm.

right2t > em không yêu anh cũng được Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ