Lam Đại Trừng:

185 27 2
                                    

Văn dài, hai chương gộp thành 1, xin hãy kiên nhẫn.

Đầu đau quá

Mệt mỏi quá.

Dừng ở đây thôi

"Lam Hi Thần, nếu không thể quên đi người đệ đệ kết nghĩa của người vậy đừng làm phiền ta nữa"

"Nếu người không thể đồng tình cách sống của ta, vậy chúng ta tách ra "

Giang Trừng mệt mỏi nhìn đạo lữ của hắn, đệ nhất huyền môn công tử, Lam Hi Thần.

"Giang Trừng, người đừng như vậy được không. Ta chỉ muốn cứu tam đệ, hoàn toàn không có ý khác."

Hai mắt Giang Trừng lạnh lẽo nhìn người trước mặt, tàng thật sâu thất vọng và bi thương.

"Ngài có còn nhớ thân phận của mình là gì không."

"Ta là nhị ca của Kim Quang Đạo."

"Ta nghĩ ngài hiểu ý ta, Lam tông chủ. Nếu ngài cứ nhất quyết làm như vậy, chúng ta hòa ly đi."

Giang Trừng là tông chủ, hắn có trách nhiệm với Vân Mộng Giang thị, hắn trước là Giang tông chủ, sau mới là Giang Trừng.

Giang Trừng không thể tùy hứng, không thể không màng tất cả.

Cảnh tượng Liên Hoa Ổ thây chất thành sơn, huyết lưu tựa hà còn trước mặt.

"Giang Trừng, đừng nháo nữa"

"Lam Hoán, ta không nháo, mười bảy tuổi năm đó ta đã không còn hồ nháo rồi."

"Thư hòa ly ta sẽ cho người gửi cho ngài, chúng ta cứ vậy đi."

Giang Trừng nói xong nhẹ nhàng thi lễ liền ra ngoài, sóng lưng thẳng tắp như tùng bách không ngã đó chiếu thẳng vào mắt Lam Hi Thần, không một lần quay đầu .

Giang Trừng đã hạ quyết tâm hòa ly.

Lam Hi Thần nhận ra điều này, và ngay thời khắc đó, hắn cũng biết được, giữa Lam Hi Thần và Giang Vãn Ngâm đã hoàn toàn kết thúc.

Giang Trừng vừa ra khỏi Hàn Thất đã thấy vài thân ảnh đứng chờ, xem ra là đã nghe thấy toàn bộ câu chuyện của hắn và Lam Hi Thần.

"Cữu cữu, tại sao lại không cứu thúc thúc. Người và thúc thúc không phải rất thân sao. Tại sao người lại nhỏ nhen như vậy."

Giang Trừng dừng bước, nhìn thẳng vào người cháu trai đã từng được hắn ôm trong lòng này, không khỏi cảm thán. Thời gian trôi qua thật nhanh, cháu ngoại đã trưởng thành, cũng đã có ý nghĩ của mình.

Đến lúc nên buông tay rồi.

"Kim Lăng, thân phận của người là gì?"

Kim Lăng có chút giật mình, cữu cữu có gì đó rất kỳ lạ.

Người được yêu thương chưa bao giờ có sợ hãi, thế nên Kim Lăng đã quên mất một điều, trái tim Giang Trừng làm từ máu, thịt, nó màu đỏ và nóng bỏng.

"Ta là Kim gia tông chủ."

Ta họ Kim, hắn họ Giang, dựa vào cái gì quản ta.

Kim Lăng, lần này Giang Trừng sẽ không quản người nữa.

Nơi thỏa mãn trí tưởng tượngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ