Chap 10

326 22 0
                                    

Phương Nhi để ý từ cái đêm hôm đó Khánh Linh bắt đầu né tránh cô. Đến nay cô vẫn không giải nghĩa được ánh mắt khi ấy của em.

Từ khi Khánh Linh 16 tuổi, em không còn tíu tít bám dính theo cô nữa, không í ới lảnh lót mừng cô về. Chuyện đó cô có thể hiểu vì em không phải đứa nhóc mấy năm về trước nhưng hiện tại em không thèm gắp thức ăn hay ngủ cùng cô nữa, cả khi Phương Nhi chủ động ôm lấy em cũng kiếm cớ né đi.

Cô nghĩ em giận vì cô không thừa nhận em trưởng thành, có vẻ vì em đã lớn thật nên hạn chế tiếp xúc thân thiết nhưng Phương Nhi cảm thấy nó không đơn giản như vậy. Bùi Khánh Linh rõ ràng đang giữ khoảng cách rất lớn làm cô khó chịu.

Bạn bè của cô nói không sai, có lẽ cả hai quá thân thiết, dần tách ra cảm thấy xa lạ và bản thân cô cũng đang bảo bọc em quá mức. Một tuần nay Khánh Linh hay cùng một bạn nữ nào đó đi đi về về rõ thân thiết, vậy mà dám hứa với cô sẽ không yêu sớm, mới hứa được 2 năm thôi đó, cái gì mà chỉ thích mỗi cô.

Giờ đây Phương Nhi ngồi ở phòng khách chờ đợi, chả là hôm nay Khánh Linh lại cùng người bạn đó đi chơi, nếu không phải vì đống báo cáo chồng chất chắc cô đã lén đi theo rồi, lỡ đâu ai đó làm gì em cô thì sao.

Nhắc tào tháo ai dè tào tháo đến thật, tiếng mở cửa vang lên làm Phương Nhi thoát khỏi mớ suy nghĩ lo âu, bất giác thở phào nhẹ nhõm khi thấy em về nhà. Đầu óc cô tưởng chừng nổ tung khi thấy cô gái kia chầm chậm cúi đầu xuống sát gần với mặt của em, không tự chủ mà hắng giọng chen ngang.

Bạn em nhận thấy thái độ không vui của cô cũng xin kiếu, Bùi Khánh Linh tiễn bạn xong thì quay vào nhà, đối diện với vẻ không vui của Phương Nhi mà làm ngơ quay đi. Cô bị em mặc kệ cùng cảnh tượng vừa rồi khiến cô âm ỉ bực dọc.

Cảm giác day dẳng kéo đến tối, Phương Nhi ngồi cạnh em trên bàn ăn, cố tình để bát của mình trống trơn rồi lén nhìn sang em. Cô biết Bùi Khánh Linh có thói quen để ý đến bát cơm của cô khi ăn, chỉ cần không có thức ăn liền gắp cho cô ngay, rõ ràng hôm nay cũng vậy mà không làm gì. Phương Nhi thở hắt một hơi khó chịu. Phải chăng em của cô hết thương cô rồi.

"Sao có đồ ăn mà con không ăn đi?"

Đến mẹ Nguyệt cũng nói đến như vậy, Bùi Khánh Linh không bị điếc cũng không bị mù nhưng chắc chắn đang giả vờ không để ý, thậm chí Phương Nhi quay đầu nhìn hẳn vào em mà em cứ cắm đầu vào bát cơm.

Không thể chấp nhận được, Phương Nhi dọn dẹp xong lại tìm đến phòng em. Bùi Khánh Linh bị điệu bộ tỏa ra lửa hừng hực của cô cũng bị làm cho giật mình.

"Chị sao vậy?"

Hỏi một câu đơn giản nhưng như chăm dầu vào lửa, Phương Nhi cháy phừng phừng tưởng như thét ra lửa.

"Em còn dám hỏi, thái độ gần đây của em là sao?"

"Em không hiểu chị đang nói gì."

"Em dạo này xa cách với chị lắm đấy Khánh Linh."

"Vậy à...Em không nhận ra, em xin lỗi."

Em cắn môi quay mặt đi, lời nói thốt ra nghe không thật chút nào. Cô biết em nhận ra, bởi em không phải vô tình mà là đang cố tình.

Chờ em trưởng thành |bkl-npn|Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ