Chap 12

321 23 0
                                    

Hoá ra gia đình nhà của em trở về nước sinh sống. Nguyễn Phương Nhi lại không hề biết vì Khánh Linh chẳng thông báo với cô câu nào. Không biết là muốn làm cô bất ngờ hay vì em không buồn nói cho cô biết. Nếu là vế thứ hai thì Phương Nhi sẽ thất vọng lắm nhưng với bản chất của Khánh Linh thì cô tin rằng em không phải người như thế.

Sức mạnh của dòng chảy thời gian thật đáng sợ, Phương Nhi nhớ lần đầu tiên gặp Khánh Linh, vẫn ở vị trí này nhưng cô phải cúi xuống nhìn em. Giờ đây đổi thành cô phải ngẩng mặt lên vì em đã cao hơn cô nửa cái đầu.

Vẫn mái tóc đen dài ấy, cặp má phúng phính nay đã mất đi, đôi mắt to tròn và sáng cùng nụ cười lộ răng thỏ đặc trưng. Tuy đã trưởng thành nhưng vẫn toát lên vẻ thanh thuần. Khánh Linh của 6 năm sau cho Phương Nhi một cảm giác vừa thân quen vừa lạ lẫm.

6 năm không quá dài, Phương Nhi không nhận thấy bản thân thay đổi mấy nhưng đứa trẻ này lại biến hoá đáng kinh ngạc, hay do em và cô ở xa nhau nên khi gặp lại mới thấy rõ sự trưởng thành vượt trội của em.

Tác động của việc đó là Phương Nhi cứ nhìn Khánh Linh mãi. Không rõ lý do tại sao nhưng ánh mắt của cô cứ dán lên người em. Cả cái cách em nói chuyện cũng làm cô chú ý. Khánh Linh có khả năng giao tiếp rất tốt từ nhỏ, khi trưởng thành nó lại càng trở nên cuốn hút hơn. Từ khi vào nhà ngoài câu chào thì hai người chưa nói được gì với nhau vì Khánh Linh phải tiếp chuyện với mẹ Nguyệt còn cô phải chuẩn bị thức ăn.

Phương Nhi không thể nào tập trung được, hậu quả là trà rót vào ly đã tràn ra khi nào không hay. Nước trà nóng hổi tác động lên tay làm cô giật mình la lên.

Tiếng la của Phương Nhi thu hút sự chú ý của Khánh Linh. Em vội vã tiến tới chỗ cô, ánh mắt dừng lại trên vùng da đã bị đỏ một mảng lớn. Hàng chân mày của em khẽ nhíu lại, nhẹ nhàng cầm lấy tay cô đưa vào vòi nước đang xả. Cơn bỏng rát dưới nước mát đã dịu đi phần nào.

Với một người có kinh nghiệm sống 30 năm đương nhiên Phương Nhi biết cách xử lí nhưng cô không ngờ Khánh Linh khẩn trương hơn cả mình. Khi nhìn thấy sự lo lắng trong mắt em, khi tay của em giữ lấy tay mình, đầu óc của Phương Nhi như đình công, không biết nói gì cũng như không có hành động phản kháng.

Khánh Linh để ý người kia cứ chăm chú quan sát, em khẽ liếc mắt lên làm ánh mắt của họ giao nhau, Phương Nhi trở nên bối rối mà quay mặt nhìn đi nơi khác. Không rõ vì sao, từ khi gặp lại Khánh Linh thì tâm hồn của cô như treo ở đọt cây, chỉ lo chú ý tới em mà không nghe được tiếng của mẹ Nguyệt cằn nhằn vì làm đổ trà.

Sau khi ngâm nước được 10 phút, Khánh Linh lại tìm đến một cái khăn giúp cô lau tay. Được em chăm sóc nên Phương Nhi nhất thời ngây ngốc, để mặc em làm gì thì làm.

"Đợi em một chút."

Em nói xong rồi chạy ra ngoài tìm kiếm thứ gì đó. Khi quay trở lại trên tay cầm theo tuýp thuốc mỡ, cẩn thận bôi lên vết bỏng.

"Hôm nay chị lơ đãng quá đó."

Tiếng nói của Khánh Linh làm Phương Nhi giật nảy mình cùng xấu hổ. Đâu phải lúc nào cô cũng thế, do hôm nay Khánh Linh quay trở về làm cô ngạc nhiên không kịp thích ứng.

Chờ em trưởng thành |bkl-npn|Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ