Chap 11

304 21 0
                                    

Tiếp tục skip thêm thời gian :))))

...

Giữa hai người càng trở nên xa cách sau đêm hôm đó. Bầu không khí gượng gạo làm Phương Nhi cảm thấy áp lực, đến việc chạm mặt Bùi Khánh Linh cũng khó làm được nói gì đến việc giao tiếp.

Cô biết từ nhỏ hai người đã có những thành vi thân mật nhưng trong suy nghĩ của cô nó chỉ đơn thuần là chị em thân thiết với nhau. Cô chưa từng nghĩ đến chuyện Khánh Linh nảy sinh loại tình cảm kia với mình.

Phương Nhi tự trấn an rằng Khánh Linh sắp bước tuổi 16, giai đoạn dậy thì nên em ngộ nhận mà thôi. Đến lúc trưởng thành hẳn em sẽ rõ đó không phải là tình yêu lãng mạn.

Bùi Khánh Linh hiểu, chính tay em đã đẩy mối quan hệ tốt đẹp của họ đến bước đường khó xử. Tuy em đã lường trước được nhưng đối diện với Phương Nhi né tránh vẫn làm lòng em đau đớn. Từ hai người lúc nào cũng dính lấy nhau, trong phút chốc đã xa cách và gượng gạo.

Khánh Linh không còn kêu í ới gọi chị Phương Nhi hay bám theo sau cô nữa. Giờ cơm ngồi cạnh không ai gắp thức ăn cho ai mà chỉ lo cúi đầu nhìn bát cơm. Ba mẹ cô đơn giản nghĩ rằng hai chị em giận nhau vài ngày sẽ hết. Dọn dẹp xong thì tự nhốt mình trong phòng riêng, chẳng ai nói với ai câu nào, nếu có nói cũng rất ngắn và ngượng nghịu.

Đã ba tuần trôi đi, Phương Nhi cảm thấy ngột ngạt, không thể chịu nổi với tình cảnh này. Cô muốn Khánh Linh từ bỏ tình cảm đó nhưng không muốn hai người trở nên xa lạ. Trên đường trở về nhà, Phương Nhi ghé vào tiệm bánh mà Khánh Linh thích, mua một cái bánh nhỏ với mong muốn làm hoà và thuyết phục em.

Vừa bước vào nhà, Phương Nhi bị một phen sửng sốt khi thấy hành lí ở phòng khách, mẹ và ba của cô thì loay hoay.

"Chuyện gì vậy hả mẹ?"

"Bác Bùi vừa gọi sẽ đưa Khánh Linh sang Mỹ. Tin này đột ngột quá nên giờ đây ba mẹ phải giúp con bé sắp hành lí." Mẹ Nguyệt vừa trả lời vừa hớt hải thu dọn đồ đạc.

Phương Nhi nghe tới đó, không chút suy nghĩ mà chạy thẳng đến phòng của Khánh Linh. Nhìn thấy em đang sắp xếp đồ đạc, giường ngủ hay bất cứ thứ gì trong phòng cũng đã được dọn lại gọn gàng. Mọi thứ xảy ra thật bất ngờ, cô chưa chuẩn bị tâm lý, chưa hay chút tin gì mà nay phải tạm biệt em. Phương Nhi cứ thế đứng bần thần ở cửa cho tới khi Khánh Linh để ý có người đang nhìn em.

"Chị..." Khánh Linh ngạc nhiên, không biết nói gì ngoài gọi cô một tiếng.

"Em phải đi ngay à?" Phương Nhi cúi đầu nhìn xuống sàn nhà, sợ nhìn em quá lâu lại dâng lên xúc động.

"Dạ." Em chỉ đáp lại một từ, ngắn gọn nhưng nghe buồn vô cùng.

"Sang đó phải giữ gìn sức khoẻ đấy." Phương Nhi cố nén đi sự buồn bã, bình tĩnh ngẩng mặt nhìn em.

"Dạ."

Chuyện xảy ra quá bất ngờ, Phương Nhi không biết nên nói gì với Khánh Linh cho phải. Mọi thứ đã soạn sẵn trong đầu trước đó đều vì tin em sang Mỹ mà bốc hơi. Cô cứ đứng đó nhìn Khánh Linh dọn xong hành lí, đến khi thấy em đã ra tới cửa chính.

Chờ em trưởng thành |bkl-npn|Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ