Chap 16

365 20 0
                                    

Cuộc hẹn tán gẫu với Hiền đã bị Bùi Khánh Linh đưa vào quên lãng khi em thấy Nguyễn Phương Nhi tức giận bỏ đi. Em tự thấy bản thân thật sự tệ quá, tại sao lại không để ý thái độ hậm hực của cô ngay từ đầu.

"Phương Nhi, Phương Nhi ơi, chị đi chậm một chút, chỗ bong gân hôm qua có thể chưa khỏi đó."

Em thở hồng hộc nắm lấy tay cô, thời tiết hôm nay lại nắng gay gắt nên chạy theo một tý mà trán đã lấm tấm mồ hôi.

"Không cần em quan tâm."

Phương Nhi bực bội gỡ tay em ra nhưng vô dụng, ngược lại còn bị em kéo vào lòng ôm lấy.

Tiếp xúc thân mật làm Phương Nhi bối rối, mặt của cô nóng lên, không rõ là vì tiết trời hay do khoảng cách gương mặt hiện tại của hai người quá gần.

"Phương Nhi, chị giận em có phải vì Hiền không, ý em là cô gái ban nãy?" Khánh Linh nhìn thẳng vào mắt cô hỏi.

Phương Nhi sững sờ khi bị em đoán đúng. Nhìn thấy em cùng người con gái kia thân thiết thì tâm trạng của cô lại thấy bồn chồn bức bối. Cô chỉ muốn rời khỏi đó để khỏi phải chứng kiến kia càng nhanh càng tốt.

"Liên quan gì tới em." Cô xấu hổ quay mặt đi vì không dám thừa nhận.

Khánh Linh quan sát sườn mặt của người con gái trước mắt tới mê mẩn. Em nuốt nước bọt cố ngăn bản thân hôn cô, thanh âm chầm chậm nói:

"Chị ghen đúng không?"

"Không !"

"Chị không vui vì em và Hiền thân thiết, thế không phải ghen thì là gì hả chị?"

Khánh Linh hít một hơi thật sâu, bàn tay nâng niu chạm nhẹ lên gương mặt của cô để xoay cô đối diện với em.

"Ai bảo em tối qua vừa xin theo đuổi chị, buổi trưa thì nói thích chị. Mới có mấy tiếng đồng hồ thôi mà đã cùng cô gái khác thân mật rồi."

Tuy đã cố bình tĩnh nhưng vẫn có thể nghe ra sự giận dỗi trong giọng mũi của Phương Nhi. Cô thấy mình ngày càng ngớ ngẩn trước mặt em, rõ ràng là lớn hơn em mấy năm mà từ khi em trở về lại thấy bản thân đang được em chiều chuộng như một báu vật nhỏ.

Khuôn miệng của Khánh Linh vẽ ra một nụ cười xinh xắn, giọng nói của em thật dịu dàng.

"Phương Nhi, Hiền là em họ của em. Em và em ấy không thể nào có chuyện đó được đâu. Trong lòng em trước giờ chỉ có chị thôi."

Ngôn từ của Khánh Linh không đao to búa lớn nhưng luôn dạt dào chân thành. Phương Nhi vừa rung động bởi cử chị dịu dàng của em mà vừa thấy nhục, bị em phát hiện ghen chưa đủ còn ghen phải em họ của em ấy.

Nhưng đó là lỗi của Khánh Linh, ai bảo Khánh Linh không giải thích từ sớm, tại Khánh Linh và em họ đó cứ dính nhau làm cô hiểu lầm.

"Không được cười chị." Cô nói, đôi môi bĩu ra trông rất ấm ức.

"Dạ, em không cười nữa." Em gật đầu chiều ý cô, làm động tác kéo khoá miệng.

"Cứ như vậy mãi sao?"

"Sao ạ?"

"Em cứ ôm chị thế này hả?"

Chờ em trưởng thành |bkl-npn|Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ