"Nguyễn Phương Nhi!! Có biết bây giờ là mấy giờ rồi không hả? Vực dậy cái thân to xác của con ngay cho mẹ."
Một buổi sáng cuối tuần đẹp trời, mẹ của nàng dùng chất giọng oanh vàng hét thẳng vào phòng làm chủ thể đang chăn êm đệm ấm giật mình khỏi giấc mộng. Phương Nhi lười biếng chui ra, nhìn đồng hồ chỉ mới chạm mốc 9 giờ mà nhăn mặt.
"Đừng có mà nhăn nhó với mẹ, thức dậy đi."
"Vâng vâng con dậy rồi." Cô lừ đừ ngồi dậy, tay vuốt vuốt lại mái tóc như bờm sư tử của mình.
"Vệ sinh cá nhân nhanh lên. Mẹ đã nói hôm nay nhà có khách rồi mà." Mẹ Phương Nhi cằn nhằn trước khi đóng cửa phòng, không kịp cho nàng hó hé thêm.
Không biết vị khách quý nào đã làm mẹ Nguyệt nấu ra một bàn ăn hết sức công phu còn đặc biệt dặn dò Phương Nhi nhất định phải xuống gặp mặt. Việc gặp gỡ nhiều người đối với người hướng nội như Phương Nhi là một chuyện mệt mỏi nhưng bà vẫn khăng khăng cô phải xuống ăn cùng. Không rõ vì lí do mà ép cô phải xuống trong khi đó không phải họ hàng, Phương Nhi hoài nghĩ có lẽ nào mẹ định gả cô đi, nhưng cô chỉ mới 17 tuổi còn là học sinh cấp 3 nhiều hoài bão, tính tới chuyện cưới xin là quá sớm.
Suy đoán này thật ra có khả năng lắm, mẹ Nguyệt tối qua nhắc đến vị khách đó thì cười rất vui vẻ, nhìn điện thoại miệng luôn khen đáng yêu. Không lẽ mẹ của cô thật sự đang chọn con rể tương lai, mục đích của cuộc gặp mặt này là xem mắt.
Chìm trong mớ suy nghĩ lông bông của mình mà Phương Nhi không nhận ra chuông cửa đã kêu lên mấy hồi. Mẹ Nguyệt bị tiếng ồn làm khó chịu mà ló đầu ra từ bếp, nhìn Phương Nhi đang thẫn thờ mà thở hắt một hơi gọi lớn.
"Chuông cửa sắp rụng rồi kìa."
Phương Nhi hoàn hồn, đứng trước cửa do dự vài giây mới dám mở ra. Cô tưởng mình sẽ gặp một cậu chàng cao ráo, "dễ thương" nhưng trước mặt cô bây giờ là một gia đình ba người, ba mẹ cùng một đứa nhỏ, không còn ai khác cả. Có lẽ không phải xem mắt rồi, Phương Nhi mừng lắm hớn hở mời mọi người vào nhà.
"Em chào chị. Oa nhà đẹp quá."
Đứa nhỏ kia khoanh tay gập người 90 độ chào trước khi lon ton bước vào nhà. Nó oà lên một tiếng cùng cái miệng tròn vo, cặp mắt sáng bừng đầy hào hứng.
Hoá ra hai người lớn là bạn lâu năm không gặp của mẹ Nguyệt. Quả thật là khách quý, nói thế thôi chứ là gì cũng được, miễn không phải chuyện cưới xin thì tốt rồi.
"Ôi bé Khánh Linh~ nhìn hình đã dễ thương muốn chết rồi ngoài đời còn dễ thương hơn cả chục lần."
Gương mặt bầu bĩnh mềm mềm của đứa nhỏ, cặp mắt to tròn đen láy kia đang chớp chớp cùng cái môi chu chu làm mẹ Nguyệt phát cuồng nâng niu nó. Phương Nhi giật giật khóe miệng, không lẽ người mà mẹ khen khi nhìn vào điện thoại tối qua là cục nhỏ nhỏ này.
Đứa nhỏ đó tên Bùi Khánh Linh, 9 tuổi, tuy nhỏ nhưng không nhút nhát, người lớn hỏi gì đều mồm miệng nhanh nhảu trả lời. Mẹ của Phương Nhi thích mê, cưng nựng, ôm ấp rồi hôn má người ta làm Phương Nhi lo ngại cặp má của con bé sớm xệ mất. Em nó cũng thật ngoan khi đứng im cho bà muốn làm gì thì làm, còn biết nói mấy câu nịnh nọt làm bà cười sảng khoái giữ em nó khư khư, nếu không vì đồ ăn trong bếp xém cháy thì Khánh Linh không được bà buông tha.
BẠN ĐANG ĐỌC
Chờ em trưởng thành |bkl-npn|
RomanceChị gái xinh đẹp Nguyễn Phương Nhi và chiếc niên hạ cách 8 tuổi Bùi Khánh Linh. Au: bsotpr04z