Chap 6

2.7K 254 14
                                    

"Tao có linh cảm hai đứa bay sẽ đi với nhau lâu dài á." Joshua vừa thoa kem dưỡng da vừa nói với cậu.

Ăn tối xong thì bóng dáng Seungkwan cũng mất tăm. Trong phòng còn lại mỗi cậu và thằng bạn thân.

"Linh cảm? Mày lấy đâu ra cơ sở để tao tin vào linh cảm của mày?" Jeonghan chống cằm nằm giường bên cười khẩy.

"Dựa vào việc tao là đứa duy nhất không đeo kính trong cả đám mày chơi cùng." Người bạn đồng niên lấy ít kem còn dư trên mu bàn tay vỗ cái bép vào trán cậu.

Joshua nói đúng thật, cả đám cậu chơi, đứa thì cận lòi như Jeon Wonwoo – đạo diễn trường quay, không đeo kính là hoàn toàn không thấy gì, đứa thì cầm kịch bản suốt ngày như Boo Seungkwan đến uống cà phê cũng phải đeo kính; còn cậu sau mấy năm vào nghề đã luyện đến skill một mắt nhìn cam một mắt lấy nét background nếu không đeo kính. Chỉ riêng mỗi Hong đại thiếu gia là mắt nai quanh năm sáng ngời, lập loè lấp loé 10/10.

"Mày cứ tin tao đi!" Đôi mắt của họ Hong phát sáng trong đêm tối.

"Thôi! Mày đừng nhìn tao kiểu đó, khiếp vl!" Jeonghan rền rỉ.

"Tao bảo mày cứ việc tin tao!"

"Tin mày giao trứng cho ác à?" Jeonghan bốp chát ngay.

"Rồi ai trứng ai ác? Mày mà là trứng hả? Nhìn lại bản thân coi!" Shua hừ giọng, đặc một vẻ khinh thường.

Gì chứ Jeonghan cậu cũng thuộc loại trai nhà lành, ngoan hiền, lương lậu ổn định, quan hệ sạch sẽ chớ bộ.

"Bọn nó nói đám tháng 10 tụi mày toàn cờ đỏ lại bảo sai. Bình thường dí thính người ta ít có ác, đến lúc người ta quay sang đổ xiêu vẹo mụ mị cả đầu óc thì quay lưng một bảo không biết, hai bảo không liên quan. Mày sống có trách nhiệm hơn đi Yoon Jeonghan." Joshua làm một lèo không nghỉ, đoạn liếc sang giường anh hạ giọng "Mày cũng phải tự thừa nhận là mày có thích Seungcheol đi chớ, mày chú ý nó mà. Không chú ý thì đã không thức tới giờ này nói chuyện cùng tao về nó."

2 giờ sáng, đúng là Yoon Jeonghan không ngủ được. Mất ngủ do sốc thính.

-

Việc Seungcheol lên bài tán tỉnh mình, Jeonghan biết rõ. Cái đêm bị thả thính so sánh với Kkuma, tận đến lúc ngủ cậu vẫn còn buồn cười. Trần đời cậu chưa thấy ai tán tỉnh kiểu kì cục như Choi Seungcheol. Lúc chưa quen thì đá lông nheo, cười e thẹn như thiếu nữ mới lớn, đến lúc nói chuyện hợp rơ rồi thì tỉnh bơ sến sẩm nổi cả da gà. Mà Seungcheol còn tán cậu cái kiểu không làm chủ được ý thức và hành vi mới hay. Như lúc cột tóc cho cậu đó, hoàn toàn vô thức.

Bình thường mấy thằng cha đi gạ crush rất hay văn vẻ, một là đọc từ bách khoa toàn thư Naver, hai là học từ kho phim truyện Netflix, ba là đạo nhái mấy câu trôi nổi trên Tiktok. Đối tượng như này cậu gặp nhiều, và thường hay bị cậu vặn lại mấy câu rồi tắt nắng. Seungcheol thì khác. Trong đầu anh như thể có bộ phận tự động chạy văn tán tỉnh thả bả điêu luyện, cứ gặp cậu ở đâu là anh lại thính được mấy câu rất liên quan, dù sến, và thành thật thì cậu thấy dễ thương hơi nhiều.

Có hôm cậu đang cầm hộp cơm ăn cạnh anh, nghe anh thao thao bất tuyệt thì liếc thấy miếng thịt nướng hình mặt cười liền gắp lên chỉ cho anh xem, nào là mắt, nào là môi, nào là dễ thương. Đặt trường hợp người ngồi cạnh cậu là Seungkwan, thằng bé sẽ liếc nhìn cậu như thể cậu không cùng giống loài với nó, nếu là Shua thì nó sẽ nhân cơ hội thó luôn miếng thịt chứ không buồn bàn luận thêm câu nào. Nhưng đây là Seungcheol. Anh trầm ngâm nhìn miếng thịt nướng, đoạn quay sang cậu, tủm tỉm cười.

Cheolhan | 24/7, 365Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ