"Rindou-kun, anh ổn chứ?"
Em chọc vào người Rindou đang ngồi vật vờ ở trong một con ngõ. Hôm qua thì nhìn thấy Ran thương tích đầy mình bất tỉnh trước cửa phòng trọ, hôm nay thì bắt gặp Rindou cả người bốc mùi rượu đang say bí tỉ trong con ngõ gần chỗ trọ của em. Rindou không phải uống rượu một mình, trước đó còn có một gã ăn xin uống cùng hắn nhưng sau đó gã ăn xin đã bỏ đi rồi.
Rindou cố nâng con mắt nặng trĩu để nhìn xem ai đang ngồi xổm đối diện mình. Trông thấy cái đầu đen xù xù bông bông mình thường hay xoa khiến nó rối bù lên, mọi thứ trong mắt Rindou đang mờ mờ ảo ảo bỗng dưng trở nên rõ hơn y hệt như hắn đã tỉnh rượu mặc dù hiện tại toàn thân lẫn mặt hắn nóng bừng vì ban nãy đã nốc hết mấy chai rượu cùng với gã ăn xin. Hắn quả thực là một con ma men chân chính.
"Hanagaki..."
Rindou nửa tỉnh nửa say, tuy đầu óc choáng váng nhưng vẫn nhận thức được mọi thứ xung quanh. Không giống anh trai hắn, lúc nào cũng ngả ngớn, từ khi quen em tới giờ, hắn luôn biểu hiện bản thân là một người điềm đạm, nói không với ma tuý, cần sa, thuốc lá, rượu bia. Vậy mà giờ đây, ngay lúc này, hắn vô tình để lộ con người thật của chính mình. Thế là toi mất hình tượng ban đầu, bây giờ trông hắn có khác gì thằng bợm rượu không chứ!!
"Có vẻ Rindou-kun không ổn, để tôi đỡ anh về nhà nhé? Được không?"
Em ngỏ lời giúp đỡ, bàn tay xoè ra trước mặt hắn kiên nhẫn chờ đợi tay hắn đặt lên. Tạm thời bỏ qua việc hình tượng của Rindou-kun là như thế nào, em cần phải đưa anh ấy về đã, để anh ấy đang trong tình trạng say rượu như này mà còn một mình vật vờ trong ngõ, nguy hiểm chết mất.
Rindou không biết vì say rượu nên nghĩ linh tinh vớ vẩn cái gì, hay do vì mất hình tượng nên xấu hổ, hắn nóng nảy gạt phăng bàn tay đang giơ ra trước mặt mình, sau đó không nói năng gì liền lao về phía em đè em xuống, một tay bóp miệng em ép em há to ra, tay kia cầm chai rượu uống dở thô bạo đổ vào miệng em.
Em hoảng loạn muốn vùng vẫy thoát ra nhưng bất thành, người em vừa bé, thể lực trung bình sao có thể đọ nổi với một người cao lớn khoẻ mạnh. Cuối cùng, rượu vẫn trôi xuống cổ họng em dù em chẳng hề muốn chút nào. Vì em là người có tửu lượng kém, từ nhỏ tới lớn chưa động vào giọt rượu nào nên em nhanh chóng bị rượu làm cho say bí tỉ chẳng khác gì Rindou ban nãy. Đầu óc quay cuồng như chong chóng, cảnh vật lẫn người trong tầm mắt đều mờ mịt, khuôn mặt nóng bừng, em nấc cụt vài lần, môi mấp máy nói linh tinh. Không kháng cự lại cơn say ập đến một cách vội vàng, em liền bất tỉnh nhân sự.
Rindou thở phào ngồi phịch xuống đất, nhìn mặt ngây thơ non nớt như vậy hắn biết ngay là em không biết uống rượu. Sau đó, do uống quá nhiều rượu, mấy chai lận, hắn cũng gục xuống ngủ thiếp đi.
Con ngõ này không hẳn là không có người đi qua, thi thoảng vẫn có một vài người tới tận đêm khuya mới tan làm và thi thoảng lại là một vài gã ăn xin đi ngang qua. Họ đều khó hiểu tại sao giữa con ngõ tối tăm này lại có hai tên nằm chắn ngang như này. Nhưng bọn họ chỉ lặng lẽ bước qua, họ đã nghĩ em với Rindou là hai tên vừa chích ma tuý xong và đang chìm đắm trong cơn phê do ma tuý mang lại, đụng phải chắc toi đời.
BẠN ĐANG ĐỌC
|BonTake| • Tín ngưỡng của đời tôi
FanfictionTình yêu giữa một nhân viên bán DVD bình thường với một đám tội phạm nguy hiểm sẽ như thế nào ? Liệu có màu hồng như trong mấy cuốn tiểu thuyết lãng mạn không ? Câu trả lời là......... ----- ----- ----- ----- ----- Nội dung không dựa vào cốt truyện...