Ánh đèn được bật lên, một cậu bé đang say giấc ngủ cũng phải tỉnh dậy vì sự chói mắt ấy. Sau khi đánh răng rửa mặt sạch sẽ thì cửa sắt mở ra. Những người lớn mặc áo giáp nghiêm chỉnh bước vào, đeo vào tay, chân và cổ cậu những chiếc vòng sắt và dẫn cậu đi ra khỏi phòng. Dãy hành lang trắng xóa lạnh lẽo có những đứa trẻ tầm tuổi cậu đang xếp thành hàng dài bước đi. Những đứa trẻ ấy như những cỗ máy lạnh lẽo, thực hiện những hành động y hết nhau, đều tăm tắp.
Sau khi rời khỏi dãy nhà đó là một khu sinh hoạt chung, những đứa trẻ được tư do đi lại và không cần bảo vệ giám sát bên cạnh. Nhưng chúng vẫn phải chịu kiểm soát bởi chiếc vòng trên cổ.
"Chào buổi sáng 324."
"Chào buổi sáng 320." Một cậu bé trông có vẻ nhỏ nhắn, trên mắt có quầng thâm nhỏ nhìn tiều tụy chào cậu.
"Hôm qua cậu ngủ ngon chứ?"
"Cũng bình thường, như bao ngày thôi."
"Đêm qua 303 lại bỏ trốn." 324 vừa gắp đồ ăn vừa nói.
"Lại nữa sao, năm năm rồi cậu ấy chưa từ bỏ hả?"
324 lắc đầu.
"Các cậu đang nói gì vậy?"
Một cậu bé khác tiến đến chỗ hai người, cặp má mũm mĩm phớt hồng được nâng lên vì nụ cười tươi trên môi.
"Đêm qua 303 bỏ trốn." 324 lặp lại.
"Chuyện đó sao? Nghe nói không phải chỉ một mình cậu ấy đâu, còn cả một đứa nhóc ở dãy bốn nữa đấy, hình như là đứa lớn nhất thì phải."
"Nó vẫn chưa bỏ suy nghĩ chạy trốn khỏi đây sao? Bên ngoài chỉ là sa mạc khô cằn thì nó chạy đi đâu cho được." Một người khác bước đến, bên cạnh là ba cậu bé khác.
"Kệ thằng bé đi 322, dù sao thì bên ngoài kia nó có gia đình đang chờ nó."
"Còn chúng ta...thì làm gì có ai chờ đợi cơ chứ..." Đứa trẻ có số 307 sau gáy ủ rũ nói.
"Đông đủ hết chưa, nhanh đi thôi 319 đang đợi."
Cậu bé có số 305 nhìn quanh một lượt rồi nói.
"Chỉ thiếu 303 với 330 thôi."
"Chắc 330 đã lén đi thăm 303 rồi, cậu ấy với 303 thân với nhau nhất mà."
Cậu bé có số 324 nói.
"Được rồi đi thôi, lát nữa chúng ta lén giấu chút đồ ăn cho hai đứa là được."
Tại căn phòng tối ở một khu biệt lập, dáng vẻ cậu bé lén lút chạy đến trước song sắt. Đôi mắt nhỏ long lanh nhìn vào bên trong, tìm kiếm người bạn của mình.
"303, 303 cậu có ở đấy không?"
Một tiếng xuýt xoa vang lên, một cậu bé tàn tạ trên người đầy rẫy vết thương tiến đến gần song sắt.
"Tại sao cậu lại ở đây, bọn chúng sẽ đánh cậu mất."
"Cậu bị thương nặng quá, mau đến đây mình giúp cậu."
330 nắm lấy bàn tay 303, ánh sáng xanh hiện lên. Mái tóc đen tuyền chuyển sang màu xanh nhạt, những vết thương trên người 303 lành lại. Đột nhiên một luồng điện từ chiếc vòng trên cổ phát ra khiến 330 đau đớn nắm lấy chiếc vòng.
BẠN ĐANG ĐỌC
[TF Gia Tộc] Đằng Sau Bức Tường
Short Story"Em ấy có gia đình đang mong chờ.... Còn chúng ta thì có ai cơ chứ..." "Thế giới bên ngoài kia sẽ như thế nào vậy?" "Biết bao nhiêu năm, cuối cùng cũng gặp lại nhau rồi." "Tại sao lại là cậu?"