Chương 14

360 16 0
                                    

Sắp tới Thanh Thủy phải sang Pháp để hoàn thành việc học của mình nên đành xa Ngọc Thảo một thời gian chứ biết làm sao hơn. Biết nàng sẽ rất buồn nên cô đã dành hẳn mấy ngày trước khi đi ở hẳn bên nhà ông bà Nguyễn để được gần gũi với nàng hơn. Thấy ông năm Nguyễn cầm mớ lợp bước ra, cô ngó nghiêng hỏi:

- Ủa tía...Tía đi đâu á?

- Ừa...Tao đi đặt lợp ngoài đồng kiếm mớ cá.

Ông Nguyễn dừng chân nhìn cô đáp lời, thấy tò mò nên cô xin ông đi theo cho biết, năn nỉ mãi ông mới cho đi theo. Mà thiệt hông phải ông còn khắc khe gì với "Nàng rễ" này đâu mà tại ông lo cho cô tiểu thư khuê các bị nắng gió trở bệnh thì khổ, thấy cô cứ năn nỉ, mè nheo ông đành ậm ừ đồng ý cho rồi chứ không thôi cô níu tay ông hoài khỏi đi luôn.

Hai tía con rông rủi ngoài đồng, ông thì đặt lợp cô thì đứng chực chờ phụ ông. Ban đầu cứ tưởng là dễ ai dè khó gần chết, nào là gài mồi, tìm chỗ đặt, rồi phải biết canh luồng nước nữa lằng nhằng nhức cả đầu. Tới trưa cũng đã đặt xong hơn chục cái lợp tôm lợp cá, hai tía con đương trở về thì thấy có con cá lóc mắc cạn trên bờ, ông Nguyễn tính lội xuống bắt ai ngờ nàng rễ này còn nhanh hơn cả ông. Cô đã có kinh nghiệm từ đợt tát đìa nên thân thủ nhanh nhẹn hơn hẳn, tóm được con cá cô vội cho vô giỏ rồi cười khoái chí với ông:

- Tía...Tía coi con bắt được con cá lóc bự bành ki luôn nè tía.

- Ừa giỏi dữ bây. Lát dìa tía làm mồi nhậu rồi hai tía con mình lai rai hen.

- Dạ tía...Hì hì

Trên đường về hai tía con có đi ngang nhà ông tư Ếch thấy có cây mận xum xuê trái, cô mới "Tiện tay" dứt một chập xệ túi mới chịu về. Ông Nguyễn chỉ biết lắc đầu nhìn...Hỡi ơi cô út nhà ông hội đồng Huỳnh, vì món vợ nó thích mà nó bất chấp trộm cắp luôn chứ, thiệt tình hết nói nổi...

Về đến nhà cô hí hửng chạy tìm nàng khoe "Chiến lợi phẩm". Nàng vui lắm nhưng cũng nghiêm giọng răng đe:

- Mai mốt mình hổng được như vậy nữa nghe chưa? Lỡ hái rồi nguyên bầy chó nhà ổng ra cắn mình là quần áo mình hổng còn gì luôn á.

Cô gãi gãi đầu cười hề hề rồi đi xuống mương nước tắm rửa thay đồ, nàng cũng đi theo xối nước cho cô tắm, mèn ơi...Người ta nhìn mà ghen tị luôn á

_________________________

Tại phòng Ngọc Thảo

- Mình ngồi xuống đi để em lau tóc cho mình.

Thanh Thủy cầm khăn bước tới ngồi xuống cạnh nàng để nàng lau tóc cho.

- Mình ơi...Tui thương mình nhiều lắm

Tự nhiên cô nhìn nàng nói làm nàng ngượng đỏ mặt:

- Biết gòi mà...Nói quài hà.

Cô thấy nàng quá đáng yêu nên không kiềm chế nổi mà kéo nàng vào, hôn nàng một nụ hôn đầm thắm, hai đôi môi hòa quyện vào nhau phát ra những tiếng khiến người nghe phải đỏ mặt. Mà ví dụ điển hình là chị Bảo Ngọc, mới bước dô phòng tính kêu hai đứa ra ăn cơm mà thấy cảnh này muốn no luôn rồi, chị hắng giọng làm cả hai giật mình buông nhau ra:

[Thủy-Thảo] Thương Lắm Mình ƠiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ