Chương 20

383 21 0
                                    

Thu vắng đêm sương gọi hồn về

Màn đen u tịch gió lê thê

Người bao năm cách còn vương vấn

Cõi trần chìm nổi lắm đam mê

Thế giới bên kia có diệu kì?

Mây ngàn trời biển bão lâm li

Xuân hạ thu đông bao nhiêu vẻ

Cho lòng quên bớt nỗi sầu bi

Lệ nến rơi rơi giữa đêm buồn

Nhớ người mờ mịt tỏa khói hương

Không còn bóng dáng trên dương thế

Chỉ có ảnh xưa đã mất hồn

Ta muốn gặp nhau những đêm này

Âm dương suy sụp thỏa nhớ nhung

Tình xưa nghĩa cũ nay khơi dậy

Gió thổi u u nến bập bùng

Giá lạnh đêm sương buốt cả lòng

Lá rơi tơi tả đợi thu phong

Xào xạc xoay bay từng cơn lốc

Hồn về lây động để ta trông

Ai muốn người yêu hiện hình về

Quên đi sầu nhắc giấc phu thê

Trong đêm thu vắng ngòai bia mộ

Thỏa mối tình sinh nhớ trăng thề

_____________________________

Thắp nén nhang lên bàn thờ nàng, cô ngước nhìn di ảnh mà nước mắt tuông rơi:

- Mình...Nay tui lên chợ tỉnh có mua mấy món mình thích, có chè, có mận, có hủ tiếu của quán mình thích nữa... Mình dìa ăn nghen mình.

Đưa tay sờ lên di ảnh lòng cô đau thắt:

- Mình nhớ hông mình? Nay là kỷ niệm ngày tui với mình gặp nhau. Tui còn nhớ hôm đó nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của mình làm tim tui loạn nhịp, tui thương mình từ ánh nhìn đầu tiên luôn ấy...Vậy mà mình cứ từ chối tình cảm của tui quài, nhớ hồi đó ngày nào tui cũng canh dậy thiệt sớm ra đón mình đi đồng mần mà mình cứ tránh né rồi xua đuổi tui...Lúc đó tui buồn dữ lắm luôn á.

Cơ chợt mỉm cười khi nhớ lại những tháng ngày hạnh phúc của cả hai. Bước lại tủ, cô lấy ra một bộ áo dài cưới được thêu hoa văn rất bắt mắt, cầm áo dài đứng trước bàn thờ Ngọc Thảo rồi cô nói:

- Nè mình coi đi, tui đặt người ta may cho mình bộ áo dài cưới nè. Tui biết mình thích hoa hồng nên tui biểu người ta thêu, mình xem có đẹp hông mình....

Giọt lệ rơi lăn dài trên gò má hốc hác của cô, sờ từng đường kim mũi chỉ trên chiếc áo lòng cô như tan nát. Áo còn chưa mặc một lần vậy mà...Tiếng gọi tên nàng cứ văng vẳng trong đêm chất chứa bao bi thương não lòng.

Không khí ảm đạm bao trùm lấy nhà ông hội đồng Huỳnh, tiếng khóc của cô út, tiếng gõ mõ tụng kinh liên tục phát ra từ gian nhà trái phòng bà tư Ái Liên.

[Thủy-Thảo] Thương Lắm Mình ƠiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ