Hai tháng sau.
- Anh cứ ở nhà tịnh dưỡng, chuyến hàng này cứ để em với sắp nhỏ đi giao được rồi.
Cô nhìn cậu cả đang nằm trên giường bệnh, mặt cậu xanh xao ho mấy cái đáp lời cô:
- Vậy cũng được, mà em nhớ cẩn thận nhen...
- Dạ thôi em về chuẩn bị đi cho sớm...Anh nghỉ ngơi đi
- Ừa...
Chuyện là chuyến hàng giao lúa gạo cho nhà ông hội đồng Vĩnh ở tận Vĩnh Long, định là cậu cả đi vì trước giờ chuyện lúa thóc ông cả điều giao cho cậu mần. Ngặt nổi gần tới ngày xuất phát thì cậu lâm bệnh nặng, cô hai thì bận lo quản lí mấy lô cao su nên cô mới đảm nhận việc thay.
Sau khi chuẩn bị đồ đạc, sắp xếp đầy đủ, cô cùng tám thằng gia đinh, con Mận lên ghe xuất phát đi xuôi dòng xuống miệt Vĩnh Long. Đi xuyên suốt hai ngày trời cũng tới địa danh Trà Ôn, trời chập tối nên cô quyết định neo ghe vào bờ nghỉ ngơi sáng mai đi sớm.
Chỗ neo ghe là dưới tán một cây bần lớn, trên bờ có cái xóm nhỏ người lưa thưa. Neo đậu xong xuôi thì con Mận với thằng Bình mới xin phép cô lên bờ kiếm chổ mua thêm dầu lửa để đốt đèn.
Ngồi trước mui ghe cô lặng nhìn dòng sông êm đềm, gió thổi hiu hiu nhưng mang theo hơi nước lành lạnh. Cô lại nhớ về nàng, nhớ kỉ niệm những buổi chiều cùng nàng ngồi ở bến sông nàng hò cho cô nghe...
"Hò ơi~~
Trót đa mang kiếp bềnh bồng
Xuống ghềnh lên thác một lòng thương nhau..."
Đương hoài niệm chuyện xưa chợt cô nghe từ đâu vọng lại tiếng hát:
- Hò...Ơiiiii~~
Sông sâu nước chảy đôi bờ
Để anh chín dại...Mười khờ thương emm...
Hướng mắt về phía phát ra giọng hát, tim cô thắt lại, nước mắt lăn dài, cô lớn tiếng gọi người con gái đương chèo xuồng bán trái cây dưới sông, môi cô mấp máy khó khăn lắm mới thốt được nên lời:
- Mình...Mình...Ngọc Thảo...MÌNH ƠIIII...
Nàng đương chèo xuồng nghe có tiếng người gọi tên nên quay ngoắc lại nhìn, thấy người mình nhớ nhung bao tháng nay đứng trên ghe, nàng bàng hoàng đánh rơi luôn máy chèo:
- Thanh...Thanh Thủy...
Cô không kiềm chế nổi cảm xúc liền nhảy đùng xuống sông bơi đến xuồng. Nàng kéo phụ cô lên, cả hai ôm nhau khóc sướt mướt, bao thương nhớ, bao tủi hờn điều theo nước mắt mà tuông trào. Lúc lâu sau hai người mới bình tĩnh, cô hôn lên tóc, lên má nàng, hít lấy hít để hương thơm từ người con gái mà hằng giây hằng phút cô điều nhớ nhung...
- Mình...Mình còn sống sao không về tìm tui hả mình? Làm tui cứ nghĩ năm đó mình đã...
Nàng sà vào lòng cô ôm chặt, mặc kệ người cô ướt nhem:
- Em xin lỗi mình...Em xin lỗi...Không phải em không muốn về nhưng tình thế bắt buộc em phải nương náo ở đây...Mà thôi dài dòng lắm, để về nhà em kể cho mình nghe nghen.