[𝟟]: thì thầm.

749 78 4
                                    

note: chương trước viết cảm xúc còn chương này là viết tiếp phần dang dở của chương 5.

____

nó được hiếu hôn chỉ có một cái, mà nó phải mất cả một đời vấn vương.

nguyễn ngọc đức trí lăn qua một bên, tránh mặt gã.

à ừ, thì là ngại.

công hiếu nhìn trí cố giấu khuôn mặt đỏ bừng mà không biết vành tai đã bán đứng tất cả, bật cười kéo nó ôm vào lòng. rồi, gã thầm thì vào tai nó những bí mật của tâm tư.

anh cũng muốn em biết, thật ra anh rất nhớ ba, còn nhớ nhà nữa..

- trí ơi, anh nhớ nhà của anh, anh nhớ ba của anh.

hiếu chôn mặt trong hõm cổ nó, hít lấy hít để mùi sữa tắm thơm tho.

cổ nó nhẵn bóng, chưa phân hóa, nó vẫn chỉ là một đứa trẻ mới chập chững tuổi mười lăm thôi mà.

đức trí nghiêng người, thuận tiện để bản thân lần nữa chui rúc vào lòng gã.

nó ôm lấy hông gã, đầy sự an ủi cùng cảm thông mà cất giọng.

- em thương anh nhé, đức trí thương anh nhất trên đời luôn, anh đừng buồn nữa nha!

rồi, tự dưng nó lại thấy sai sai ở đâu đó.

- ơ mà... nhà của anh..

trí thắc mắc lắm, nhưng nó không dám hỏi nhiều, chỉ lấp lửng nửa câu. vì nó sợ nếu hiếu không muốn trả lời, ngay lập tức câu hỏi ấy sẽ khiến bao công sức nũng nịu của nó đổ sông đổ biển.

và nguyễn ngọc đức trí chẳng hề mong điều đó xảy ra chút nào cả.

em muốn hiểu anh mà.

nó mang tâm tư phá vỡ bức tường trong tim gã ra để nó có thể bước vào, thì làm sao nỡ để gã tự xây lại thêm lần nữa cơ chứ.

- đối với anh, nhà là nơi có cha, có ba.

huỳnh công hiếu nhẹ hôn lên má nó, ậm ừ nói tiếp.

- còn nơi đây thì không.

trí ôm gã chặt hơn một chút.

chắc nó nghĩ, cái ôm của nó sẽ khiến hiếu cảm thấy ấm áp hơn, ở trong lòng.

anh tìm kiếm chuỗi ngày đầu, khi chuông cửa vang lên.

hiếu vẫn thế, vẫn luôn tìm kiếm cảm giác có gia đình.

và, hiện tại hiếu biết.

nguyễn ngọc đức trí,

là gia đình của gã.

nơi có nguyễn ngọc đức trí,

là nhà của gã.

gã trai rõ ràng cảm nhận được tâm tư của đức trí qua từng cử chỉ động chạm mà nó làm ra.

nhưng, công hiếu chưa một lần chính tai nghe nó tỏ bày.

ừ thì, gã cũng biết nó chưa xác định được tình cảm.

vì sao ấy à? vì nó còn quá nhỏ.

huỳnh công hiếu luôn nghĩ trí thơ ngây, mà quả thật, chẳng hề sai khác.

[dickdt_abo] thương. Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ