Michael Kaiser - cầu thủ nổi tiếng của Bastard Munchen được cả thế giới công nhận về tài năng như một thiên tài thật sự
Mọi người thường nghĩ Kaiser là một người nóng tính khó kiềm chế bản thân thật ra thì đúng như thế tính tình anh khá bất thường nhưng từ khi gặp em thì mọi chuyện dường như thay đổi
Anh gặp em tại một nhà hàng sang trọng em ngồi ở một góc cùng với chiếc đàn piano cổ điển ngón tay nhịp nhàng tạo nên giai điệu khiến người ta phải nhắm mắt để có thể tận hưởng trọn vẹn những thanh âm của em
Anh cũng thế không chỉ đàn hay mà em còn trông rất xinh đẹp gương mặt thanh tú cùng mái tóc trắng bỗng trong em cuốn hút đến lạ kỳ
Sau khi kết thúc khúc nhạc anh nhẹ nhàng bước đến chỗ em cất giọng chào hỏi
-"Cậu đánh đàn hay lắm tôi rất thích"
-"Cảm ơn anh đã khen"
Nhưng mắt em không hướng về anh mà nhìn xa xăm hướng khác dường như không có tiêu cự cụ thể nào trong mắt em cả
-"Sao cậu không nhìn tôi"
-"Xin lỗi anh đang ở hướng nào thế"_ tay em quơ xung quanh để xác định hướng đứng của anh. Anh ngơ ra một lúc rồi nắm lấy tay em
-"Tôi ở đây"
-"Mắt cậu..?"
-"Tôi bị khiếm thị bẩm sinh từ nhỏ đã như thế rồi"
Nhìn vào mắt em thật sự nó rất đẹp nhưng thật tiếc nó không thể nhìn thấy sắc màu tươi đẹp của thế giới này
-"Xin lỗi tôi vô ý quá"
-"Không sao ạ"
Từ sau hôm gặp em, anh như bị hớp hồn trong lúc tập luyện đầu anh cứ bâng quơ nhớ về thân ảnh nhỏ ngồi đánh đàn
Tần suất anh đến nhà hàng nơi em làm việc ngày càng nhiều chủ đích của anh chỉ để thấy em bắt chuyện với em một lát-"À mà tôi vẫn chưa biết tên cậu"
-"Tôi tên Nagi Seishiro còn anh?"
-"Michael Kaiser"
-"A..anh là cầu thủ nổi tiếng của Bastard Munchen đúng không ạ tôi có nghe một số đồng nghiệp trong nhà hàng nói về anh"
-"Đúng vậy là tôi"
.
Sau một thời gian làm quen khá lâu em cũng đã đồng ý đi dạo phố cùng anh. Không phải em không thích anh mà là em sợ ảnh hưởng đến sự nghiệp của anh
Nếu báo chí thấy anh đi với một người khiếm thị như em họ sẽ nghĩ thế nào
Dường như chỉ có em nghĩ thế còn anh thì không, Kaiser hiên ngang nắm tay em đi trên phố em cố gắng rút tay ra nhưng anh bảo "Cậu như thế này mà đòi đi một mình không nắm tay lỡ ngã thì sao"
Nghe anh nói thế em cũng đành chấp nhận đưa tay cho anh. Tuy em không thể nhìn nhưng em cảm giác được hình như có rất nhiều ánh mắt đang đổ dồn về phía em và anh
Anh dắt em đến công viên để em ngồi xuống ghế dài rồi bản thân cũng ngồi sát bên em, lúc này anh mới cất giọng
-"Cậu có bao giờ nghĩ đến tình yêu chưa?"
-"Có chứ..nhưng nghĩ lại thôi ai lại muốn yêu một người không nhìn thấy ánh sáng như tôi chứ"
BẠN ĐANG ĐỌC
|AllNagi| Love With Nagi
RandomAllNagi nha m.n Nagi bottom❗Dị ứng thì lướt qua đời nhau cho nó khỏe nha m.n