Chương 17: CHIA SẺ NỖI LO LẮNG CỦA MÌNH

209 7 0
                                    

Chương 17: CHIA SẺ NỖI LO LẮNG CỦA MÌNH

Suy nghĩ trong đầu của Tiểu Yêu như muốn nổ tung.

Giống như một kẻ lang thang đã lâu được trở về nhà, nàng không muốn nhắc đến ba trăm năm đã trôi qua, nàng không muốn cha và ca ca phải bận tâm đến việc đó, và nàng chưa bao giờ nghĩ rằng cha và ca ca sẽ biết được những điều này

Nàng vốn dĩ chỉ muốn dùng thủ đoạn nhỏ này để khuất phục A Niệm, để cô gái mềm yếu này nhanh chóng trở thành em gái tốt của mình, nhưng nàng không ngờ rằng cha và ca ca nàng đang ở bên ngoài theo dõi hai chị em nàng cãi nhau, đánh nhau, chắc là họ sợ nàng chịu thiệt.

Nhưng nàng đã tiết lộ quá khứ mà nàng muốn che giấu.

Tĩnh An Vương Phi vội vàng chạy đến, chào hỏi, cùng cung nữ dọn dẹp đống màn gạc cho A Niệm, nửa đỡ nửa ép A Niệm vội vàng rời đi, A Niệm còn choáng váng vì những gì Tiểu Yêu đã trải qua chỉ có thể hết lên "Ta xin lỗi".

Tuấn Đế dỡ Tiểu Yêu lên, tay ông nhẹ nhàng vuốt gọn phần tóc mái trên trán nàng, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve vết bớt hoa đào, đôi mắt ông phức tạp, dường như có nỗi buồn cả người ông như chìm trong hầm băng lạnh lẽo.

“Thì ra chúng ta là người gây tổn thương lớn nhất cho con.” Tuấn Đế thở dài rồi buồn bã rời đi trước.

Chuyên Húc có vẻ tức giận nhưng cũng có tuyệt vọng: “Đây là lý do tại sao ngươi không muốn nói cho ta biết ba trăm năm qua ngươi đã sống như thế nào?”

Tiểu Yêu vỗ vỗ lưng Chuyên Húc, nhẹ nhàng vuốt ve lưng anh an ủi, "Ta không phải cố ý không nói, chuyện đã qua lâu rồi, ta đã giết chết tên cáo tám đuôi đó, Vương Mẫu cũng giúp ta khôi phục gương mặt thật của mình. Những người khác...Bây giờ có huynh ở đây, sẽ không có ai bắt nạt ta đâu."

Chuyên Húc khàn giọng hỏi: “Ngươi chưa bao giờ nghĩ tới việc tìm ca ca của ngươi sao?”

“Lúc đầu ta không dám đi tìm, vì sợ huynh biết ta biến thành yêu quái không có mặt làm huynh thất vọng. Sau đó ta cố gắng đi tìm nhưng lại bị nhốt lại, không thể tìm được. Sau này, ta phát hiện mình đã quen với cuộc sống của Văn Tiểu Lục, không còn dám nghĩ tới núi Hiên Viên và núi Ngũ Thần nữa." Tiểu Yêu dừng lại một chút, tựa hồ như đang đấu tranh, "ca ca ơi, còn có một nguyên nhân khác. Cha ruột của ta thực ra là Xi Vưu.”

Chuyên Húc hét lên: "Vớ vẩn! Sao ngươi có thể nghe lời nói dối của người khác? Sư phụ là bậc quân vương tinh anh khôn ngoan như vậy, sao có thể không phát hiện ra điều gì đó mà ngay cả ngươi cũng có thể nghe được? Nếu ngươi không phải con gái ruột của Sư phụ, người làm gì tổ chức một buổi lễ tế trời hoành tráng như vậy cho ngươi? Cả thế gian này đều đã thấy ông ấy yêu quý con gái lớn Cao Tân Cửu Dao đến mức nào!"

Nỗi buồn trong mắt Tiểu Yêu càng sâu, nàng buông Chuyên Húc ra, kiên định nhìn anh: “ca ca, huynh phải tin ta” nàng nghẹn ngào nức nở, “Cha đã biết chuyện này rồi, huynh có biết tại sao trong ta lại có Trú Nhan Hoa không? Ai đã phong ấn nó? Phong ấn nó để làm gì?"

Chuyên Húc vẻ mặt bối rối, kỳ thật trong lòng anh tin tưởng bảy tám phần, nhưng trong hai ba phần còn lại, anh lại cố gắng tìm bằng chứng để bác bỏ lời nói của Tiểu Yêu. Nghĩ tới hình ảnh Tuấn Đế bi thương cùng lời nói của ông trước khi rời đi, anh càng thêm bối rối buồn bã. Chuyên Húc kinh hãi phát hiện, chính mình cũng bị thuyết phục.

HUYỄN MỘNG THÀNH CHÂN (Đã Hoàn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ