Suggested song: Chẳng giống giáng sinh - Lu ft. Willistic & datfitz
---
Tháng 12, tháng của lễ hội và sự ấm áp bao quanh từng góc phòng khi người người nhà nhà được quây quần bên nhau nghỉ ngơi và tận hưởng. Tháng 12, cũng là chương cuối cùng của cuốn sách 365 ngày. Mặc dù vẫn có thể cảm nhận được hơi ấm toát ra từ lòng bàn tay đang đan nhau giữa phố trời Seoul, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng không khí trở lạnh hơn bao giờ hết khi mặt trời dần khuất.
Hôm nay đã là hai ngày trước đêm giáng sinh, mọi con phố và nẻo đường tấp nập bóng người bỗng chốc nhộn nhịp hẳn. Ánh đèn xanh đỏ rải rác khu công viên và phố thị nhấp nháy liên hồi cũng háo hức chung vui. Trông mọi thứ từ đằng xa thật đẹp, nhưng thứ không khí ấy lại thật khác xa với góc phòng sáng đèn của trụ sở T1.
Trong khi những căn hộ nhỏ và toà nhà cao lớn xong quanh đã gần như tắt đèn, một góc tầng của trụ sở game nổi tiếng nhất nhì Hàn Quốc vẫn sáng chói lẻ loi. Không phải làm việc ngoài giờ, cũng chẳng phải thích ở lại gì, nhưng trụ sở vẫn mở cửa cho nhân viên vào dọn đồ cho chuyến đi về lại quê nhà hoặc mở để nhân viên có thể qua đêm nếu họ có lỡ cần nơi tận hưởng cuộc sống ngoài giờ làm việc cùng các đồng nghiệp khác. Dù gì cũng là ngày lễ, là lúc để mọi người tận hưởng những quả chín ngọt của chương kết cũng như là động lực để mở ra chương đầu của một năm mới.
(y/n) xuất hiện trước tấm kính nhìn ra bên ngoài, cô gái trẻ chỉ khoác trên mình chiếc áo ấm xám dày dặn cùng áo khoác ngoài được tặng vào dịp giáng sinh năm ngoái. Nhưng yên tĩnh đến lạ khi nơi cô đứng lại chẳng thấy một bóng người nào. Chẳng có một ai tại góc phòng của tầng lầu sáng đèn ấy. Chỉ một mình (y/n).
Ánh mắt có chút buồn ngủ ngóng ra ngoài cửa kính như mong chờ một điều gì đó, hay đúng hơn là chờ đợi một ai đó quay về. Nhưng thật khó làm sao khi trời đã khuya hẳn rồi, kẻ nào còn quay lại trụ sở vào giờ này chứ?
Đã mấy phút đồng hồ trôi qua nhưng căn phòng ấy vẫn chẳng có ai ngoài cô. Cô nàng đành thở dài một tiếng nhẹ nhàng nhưng gương mặt (y/n) vẫn hoạ nét bình thản của mọi ngày. Tiến lại chiếc sofa ở sảnh chính rồi khẽ chạm điện thoại. Màn hình sáng đèn, thời gian trôi qua vẫn tiếp tục nhảy số nhưng điện thoại chẳng có chút thông báo nào.
- Giờ này cũng trễ rồi mà nhỉ...? Hi vọng là không có chuyện gì bất cập...
Cô gái trẻ cuối cùng cũng lên tiếng giữa không trung tĩnh lặng của căn phòng, nhưng tiếc thay chẳng có một giọng nào đáp lại cả. Giọng điệu cũng chẳng có chút hờn giận gì, nhưng lại đâm ra hơi lo lắng.
Thời gian cứ trôi đi, (y/n) cứ đi loanh quanh hết cả các góc nhỏ trong căn phòng. Dù không khí có chút lạnh lẽo nhưng thà di chuyển như vầy để đốt nóng cơ thể vẫn tốt hơn. Chân vừa đi, mắt vừa hướng về các góc, về tủ kính nơi mô hình các chiếc cúp vô định sáng bóng được trưng bày. Trong tủ còn có cả những tấm hình kỉ niệm. Chúng khác nhau qua từng năm nhưng vẫn chỉ có một nhân vật không bao giờ thoát khỏi vị trí ấy trong bức ảnh.
- Dễ thương ghê, cứ ngỡ mới hôm qua... Một năm trôi qua nhanh thật...
Cô gái bỗng mĩm cười, chất giọng ngọt ngào cũng bật dậy vô cùng khẽ khi đôi đồng tử chăm chăm nhìn vào hình ảnh cậu trai tóc đen với cặp kính tròn trong bức ảnh. Bức ảnh cũng chẳng có gì đặc biệt, chàng trai cũng chỉ là nhân viên làm việc cho trụ sở với chức danh là tuyển thủ chuyên nghiệp. Cứ ngỡ bản thân sẽ lại nói chuyện một mình trong đêm khuya, (y/n) bất ngờ nghe thấy tiếng thang máy chạy bên ngoài tầng. Chẳng lẽ đó là kẻ mà cô nàng đang chờ đợi?
BẠN ĐANG ĐỌC
[Faker] DIARY OF IDYLL
FanfictionIdyll [danh từ] [không đếm được] Sự bình yên Niềm hạnh phúc ---------- Tất cả nhân vật được nếu trong truyện không thuộc quyền sở hữu của tôi (VS), và tất cả sự kiện xảy ra trong truyện chỉ là sản phẩm thuộc trí tưởng tượng của tôi (VS) không mang t...