Chương 269

12 1 0
                                    



"Bỉnh Sơ! !"

Nhìn thấy máu tươi từ trong mắt Vân An tràn ra, Lâm Bất Tiện triệt để hoảng loạn, nàng không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, loại uy lực này nàng chưa bao giờ thấy qua, Lâm Bất Tiện càng không có tâm tư đi phân biệt, hiện tại toàn bộ tinh lực của nàng đều ở trên người Vân An.

Hàm răng cắn chặt môi dưới, Lâm Bất Tiện ép buộc mình tỉnh táo lại, nàng hít một hơi thật sâu rồi hớp một ngụm lớn, nước mắt to bằng hạt đậu vừa không khống chế được mà tuôn ra ngoài.

Nàng liều mạng nhớ lại, nhớ lại những gì mình nhìn thấy trong y thư, nghe được từ Bạch đại phu, còn có Vân An đã cố ý hoặc vô tình nói với nàng về kiến thức y thuật..

Tiếng hô hấp dồn dập đột nhiên ngừng lại, Lâm Bất Tiện ngậm chặt miệng, hít một hơi, khống chế ngón tay run rẩy thăm dò hơi thở của Vân An...

"Hô..."

Khẩu khí bị Lâm Bất Tiện nghẹn trong l*иg ngực phun ra, sau đó truyền ra tiếng nức nở đứt quãng, Vân An vẫn còn sống... khóc vì sợ và mừng, không chỉ thân thể... ngay cả cảm xúc cũng thoát khỏi khống chế của Lâm Bất Tiện.

Lâm Bất Tiện giơ tay áo lau mặt, hít mũi một cái, lấy khăn tay ra lau máu cho Vân An, nàng biết mình nên mở mí mắt Vân Ẩn lên để kiểm tra vết thương trên mắt, thế nhưng nàng không dám.

Cũng may máu không chảy ra quá nhiều, sau khi khăn lụa của Lâm Bất Tiện thấm đẫm, cuối cùng cũng thoáng dừng lại.

"Nương tử ~ nhớ kỹ nha, vạn nhất ~ ta nói là vạn nhất nàng không cẩn thận té ngã, nếu như cảm giác nơi đó rất đau nhức, tuyệt đối không được vội vã lập tức đứng lên, phải nghĩ biện pháp xác định là không phải gãy xương, nếu như gãy xương... Liền lớn tiếng kêu cứu đừng lộn xộn, để tránh tạo thành hai lần tổn thương, nhớ không?"

Trong đầu Lâm Bất Tiện quanh quẩn những gì Vân An trước kia dạy mình, nàng nói cái gì gọi là " kỹ năng sinh tồn nơi hoang dã ", nàng dùng thủ pháp Vân An đã dạy sờ qua tứ chi cùng cổ Vân An, sau khi kiểm tra Lâm Bất Tiện suy đoán Vân An hẳn là chịu nội thương, bên ngoài thân thể không thấy xuất huyết cũng không có tình huống gãy xương, Lâm Bất Tiện hơi thở phào nhẹ nhõm.

"Bỉnh Sơ, Bỉnh Sơ? Nàng có nghe ta nói không? " Lâm Bất Tiện thử đánh thức Vân An, kết quả lại là phí công.

Lâm Bất Tiện lại thử ôm Vân An lần nữa, bất quá mặc dù Vân An thoạt nhìn không có thịt gì, trọng lượng này cũng không phải Lâm Bất Tiện có thể dễ dàng gánh được...

Sau nhiều lần cố gắng không thành công, lý trí Lâm Bất Tiện nói cho nàng: Nhất định phải tìm biện pháp tốt hơn, nếu không coi như mình miễn cưỡng ôm lấy Vân An, cũng không có cách nào đi hết một hai canh giờ xuống đường núi...

Lâm Bất Tiện đứng dậy, cảm giác đau đớn kịch liệt bao trùm toàn thân làm nàng ngã quỵ xuống đất, giơ tay lên nhìn hai bàn tay của mình đều bị cọ rách, da thịt bên ngoài lật máu tươi tuôn ra, trên thịt còn dính chút đá nhỏ, xốc lên ống quần nhìn lên hai đầu gối cũng đều có màu xanh tím lan tràn đến bắp chân đều có trình độ sưng đỏ khác nhau.

[BHTT - EDIT] [PHẦN 2] [ Hoàn ]Ở Rể  - Thỉnh Quân Mạc TiếuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ