3.

187 6 0
                                    

Suốt buổi tối hôm đó, Becky tựa hồ như chẳng ngon giấc được chút nào. Cả cơ thể bị người kia hành đến đau nhức, lúc thì nhấc cả người em lên, lúc lại nằm đè lên người em. Becky Armstrong em ngày hôm nay không hoàn thành tốt buổi concert mà em tâm huyết, nhất định sẽ ngay lập tức tìm đến cô, giết chết cô bằng đủ mọi giá nào.

Mặt trời cũng đã ló dạng, Becky Armstrong khó chịu nheo mắt vì thứ ánh sáng chói lòa từ bên ngoài cửa sổ. Freen Sarocha cô ta hôm qua hành em đến quên kéo rèm cửa.

Bởi vì trong lúc ngủ mê man, em cũng không kiểm soát được bản thân sẽ quay về hướng bên nào. Đến khi mở mắt ra, cả gương mặt người kia cứ như thế xông thẳng vào mắt em.

Thú thật thì, cô ta cũng rất xinh đẹp.

Nhưng không bằng em.

Becky Armstrong mắng nhiếc người này mấy câu, sau đó khẽ vươn vai, xoay người về phía bên cạnh cầm lấy điện thoại đặt trên đầu giường. Freen Sarocha bị sự chuyển động này làm cho tỉnh giấc, cô không mở mắt, chỉ đưa tay ôm lấy eo em kéo sát lại gần mình. Một lần nữa, thứ mềm mại nóng hổi kia lại chạm vào giữa mông em, khiến em khẽ rùng mình.

Chỉ vài giây sau liền nhanh chóng trở lại bình thường. Em không muốn rời giường ngay, theo thói quen thường ngày mà nằm đó lướt điện thoại.

Phía sau, Freen Sarocha vẫn yên tĩnh nằm ngủ. Một hồi lâu, bị âm thanh từ điện thoại của em phát ra làm cô khó chịu nheo mắt. Cô khẽ nhích người đến, hôn một nụ hôn nhỏ nhẹ lên gáy em, thì thầm vào tai em một câu nhắc nhở.

"Em nhỏ tiếng lại."

Đáng ra, Becky phải quá quen với chuyện này mới đúng. Cô ta mỗi khi ở trên giường, đều như trở thành một con mãnh thú cắn xé mọi thứ trước mắt. Xong xuôi liền sẽ trở về như một con mèo nhỏ dưới bộ dạng của hố, nói mấy câu khiến người khác sởn da gà.

Becky trước lời của cô nói giống như không quan tâm. Em không chỉnh âm lượng, ngược lại còn thản nhiên ghé loa sát lại gần cô. Em muốn cô mau chóng thức giấc, buông em ra rồi đi đâu thì đi đi.

Vậy mà cô lại không một chút khó chịu, chỉ đơn giản là thì thầm vào tai em một câu.

"'Đứa bé hư thì sẽ bị phạt."

Dứt lời, cô ngậm lấy vành tai của em. Thật ra chỉ là cảnh cáo một chút. Nhìn thấy em vội vàng đứng dậy, còn quên mất lấy chăn che đi cả thân thể. Cô chỉ khẽ cười trước gương mặt sợ hãi đến cắt không còn một giọt máu kia.

Cô thừa biết em thích, thích lắm chứ. Nhưng em sợ cô sẽ làm bậy, sẽ khiến em không hoàn thành tốt buổi concert tối nay của mình.

Becky lúng túng cầm bừa một bộ đồ nằm dưới đất rồi đi vào nhà tắm. Ở ngoài đây, Freen Sarocha đưa hai tay gối sau đầu, mắt khẽ đảo xung quanh các ngóc ngách của căn phòng. Cũng đã năm tháng rồi cô chưa đến đây, nơi này so với lần trước cũng không khác gì mấy. Chỉ là thêm vài chiếc ly đặt ở kệ tủ mà thôi.

Becky Armstrong trong mắt cô, giống như một loại đặc ân mà ông trời ban xuống. Nhan sắc, tài năng, nhân phẩm, tất cả những thứ đó em đều vô cùng hoàn hảo. Chỉ có một điều, rằng tính cách ngang ngạnh và sở thích mua đồ hiệu vô tội vạ kia của em là chưa được hoàn hảo mà thôi.

Nghĩ đến đây, Freen đột nhiên cảm thấy bản thân mình cũng thật là ngu ngốc. Tính tình em như vậy, sớm đã không thể thay đổi. Vậy còn chuyện mua đồ hiệu vô tội vạ, điều đó chẳng phải là do cô tiếp tay sao. Rõ ràng biết em lúc nào cũng mua đồ không cần nhìn giá, vậy mà vẫn tùy tiện giao tài khoản ngân hàng của mình cho em. Đúng là hết thuốc chữa mà.

***

Becky Armstrong ở trong hậu trường được stylist chăm chút kĩ càng. Em nhìn bản thân mình trong gương, quá nhiên người đẹp như em sau khi chỉnh trang một chút liền chỉ có thể đẹp hơn. Hỏi sao, các fan hâm mộ lại không mê đắm em cho được kia chứ.

Chỉ còn mười phút nữa em sẽ xuất hiện trên sân khấu. Becky đột nhiên nhìn thấy mấy chàng trai sẽ phụ họa cho màn biểu diễn của mình đang đứng ở phía xa chuẩn bị. Để em nghĩ xem nhé, vũ đạo ngày hôm nay có chút nổi loạn nhỉ.

Tiện thể Freen Sarocha không đến, Becky Armstrong em nên phải làm điều gì đó để đốt cháy sân ngày hôm nay.

Cùng với tiếng fan hò reo ở bên dưới, Becky xuất hiện lên như một vì sao tỏa sáng trước mắt tất cả mọi người. Mà chẳng phải chính em cũng đã là một vì sao tuyệt đẹp rồi hay sao.

Becky Armstrong chỉ vừa cất lên một câu hát, tưởng chừng như cả khán đài một nửa là ngất lịm, một nửa là hét toáng lên như muốn xé rách cổ họng. Tất cả cũng bởi vì, Becky Armstrong quá đỉnh đi.

Em uyển chuyển thực hiện từng động tác kèm theo đó là giọng hát ngọt ngào dành tặng cho fan hâm mộ của em. Đến khi chỉ còn có mười lăm phút nữa buổi concert ngày hôm đó sẽ kết thúc. Becky phải biểu diễn một vũ đạo xuất hiện trong bài hát mới đây của em.

Becky Armstrong kết thúc bài hát bằng cách ngồi lên đùi của một dance. Để anh nâng em lên, tạo cho màn kết thúc có thêm chút ấn tượng. Thay vào việc ngay lập tức đứng dậy, em đã thử đổi gió một chút. Em vươn tay, đê tiện sờ lên cơ bắp của người kia mấy cái rồi quay xuống phía fan đang hò reo bên dưới, nở một nụ cười ngại. Đối với fan hâm mộ của em, động tác này thật quá đỗi đáng yêu.

"Thật tiếc khi chúng ta phải tạm chia tay nhau rồi, tớ sẽ nhớ các cậu lắm đó."

Tương tác với nhau một hồi, thấy chỉ còn không ít phút nữa là kết thúc. Thế nên quản lý nhanh chống mang điện thoại ra đưa cho em. Becky có một thói quen, rằng sau khi kết thúc mỗi buổi concert đều sẽ cùng fan chụp một tấm. Chí ít là để giữ chúng lại làm kỉ niệm cho sau này.

Trở lại hậu trường, em được stylist tẩy trang và thay quần áo. Trong lúc đợi chị stylist tẩy trang cho mình, cậu ngồi đó xem lại bức ảnh khi nãy. Thật hạnh phúc khi được sinh ra ở cái nghề này, Becky thích cảm giác được trở thành người nổi tiếng, được nghe thấy tiếng hò reo của tất cả mọi người.

Nhưng hình như có gì đó không ổn lắm. Nơi khán đài dành cho vé đặc biệt, Becky Armstrong nhìn thấy một ai đó.

Không phải chứ.

Em vội vàng quay đầu, nhìn thấy người kia với vẻ mặt chẳng vui vẻ gì bước đến. EM biết bản thân mình sắp toi đến nơi rồi.

Quản lý Surprise đứng ở bên cạnh, nhìn thấy Freen Sarocha thì lên tiếng. Chỉ một câu liền khiến cho tâm tình em bất ổn.

"Cô Freen Sarocha đã xem trọn buổi concert ngày hôm nay đó"

[COVER] Đại Minh TinhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ