Chương 6: Không Nhờ Mày Nữa

662 48 6
                                    

Tôi có thể nói chắc, 12C4 sinh ra không dành cho tôi. Dù ở môi trường nào cũng sẽ có những chuyện không hay xảy ra, tuy nhiên bản thân thuộc người có điều kiện từ thuở khai sinh nên việc bị ai đó vu khống vào tội ăn trộm khiến tôi không thể nào chấp nhận được.

Tôi đã không nghĩ rằng mình nên giải thích với chúng nó. Tôi đang cố nhìn vào hậu quả từ Lưu Khôi mà kiềm chế bản thân. Cậu ấy cũng từng dặn tôi phải luôn giữ bình tĩnh để giải quyết một vấn đề. Tôi thường xuyên để hành động dẫn dắt lý trí, thường xuyên để cơn phẫn nộ xuất ra khi chưa kịp nghĩ đến hậu quả của nó. Mẹ tôi cũng hay mắng tôi là đứa bốc đồng, là đứa hư hỏng. Nhưng ngay lúc này lời nói của Khôi tựa sợi dây xích, đang cố gắng giữ lấy tôi.

Đám gây sự với tôi hôm nay có tận bốn người, đều là con gái. Tạm thời tôi chưa biết tên của tụi nó và một trong số đó là đứa đã chỉ đích danh tôi lấy tiền của bạn mình. Lý do vì tôi vắng mặt trong tiết thể dục, khoảng thời gian đấy cũng chỉ còn mỗi tôi ở lớp. Mọi sự nghi ngờ được đà phủ hết lên đầu tôi.

"Dừng lại dừng lại."

Đinh Tiến Hoàng chắn ngang giữa tôi và con bé tóc thắt bím đang kêu gào tôi phải trả tiền cho nó. Mai Châu ôm chặt cánh tay trái của tôi, cứ như rằng con bé sợ tôi nhảy bổ vào đám kia mà ăn tươi nuốt sống.

"Bình tĩnh nha Hoa. Tụi tao tin mày..." Tuyết Yên dù không chạm vào người tôi, nhưng từ đầu đến giờ nó vẫn đứng ngay bên cạnh và hễ một trong bốn đứa kia sấn tới tôi thì Yên cũng sẽ tiến đến đẩy nó ra xa.

Tiến Hoàng bỗng nhìn vào tôi, ánh mắt nó không đọng một tí cảm xúc nào, tôi càng không hiểu Hoàng có đang nghi ngờ mình hay không.

Hoàng bỗng nói: "Bảo My kiểm tra kỹ chưa mà khẳng định Ngọc Hoa là người lấy. Bây giờ Khôi không có ở đây, tao sẽ đứng ra giải quyết chuyện này. Nếu mày không chịu hợp tác thì tao báo cô Ánh Dương."

Con nhỏ tên Bảo My lập tức đáp lại:

"Hoàng! Mày đang bênh nó đúng không? Tao học cùng mày ba năm có bao giờ tao tự dựng chuyện không hả? Tao đã lục tung cả balo rồi mày còn chưa thấy rõ à? Trước khi học thể dục tiền vẫn nằm đây, giờ không còn nữa. Con Hoa nghỉ tiết thể dục, mỗi nó trong lớp nó không lấy chẳng lẽ tiền tao biết bay."

"Đúng rồi. Từ ngày con Hoa chuyển đến á, lớp mình toàn gặp gì đâu thôi."

"Ừ. Thái Anh thì thôi tao không nói, còn Gia Khôi thì bị nó đánh gãy xương hông, bây giờ thêm cả việc ăn cắp tiền của Bảo My nữa. Chắc ở trường cũ cũng mất dạy lắm nên mới bị chuyển..."

"Con mắt chó nào của mày chắc chắn là tao lấy?"

Tôi thật sự đang bị cuốn sâu vào đống rắc rối từ trên trời rơi xuống. Đến nước này tôi không thể bình tĩnh được nữa. Tôi không muốn bị ai khác chỉ trích với việc mình không làm. Giới hạn của tôi chịu đựng một mình mẹ thôi là quá đủ rồi.

Khi tôi vừa hét lên câu đấy, cũng là lúc tôi mất bình tĩnh mà hất mạnh tay Mai Châu ra khỏi người mình. Tôi đẩy cả Tiến Hoàng sang một bên rồi bước đến trước mặt những người đang tấn công tôi vô cớ. Có lẽ trông ra bộ dạng mất kiểm soát của tôi nên con bé ấy bắt đầu giả vờ nhìn đi hướng khác, Bảo My tiếp lời:

Say Trà Hương HoaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ