Itoshi Rin; tháng năm qua (2)

497 44 3
                                    

Rin tỉnh giấc bởi ánh nắng len qua khe hẹp của tấm rèm che đi cửa sổ, rọi lên gương mặt. Nó lật mình, hai vai gồng lên để chống tay xuống nệm, nhưng Rin lại đập mặt xuống gối và tiếp tục lim dim. Cơn đau âm ỷ bên dưới mí mắt hãy còn sưng khiến tầm nhìn của Rin váng vất sự mỏi mệt.

Có sức nặng ôm lấy bờ vai, dường như muốn đẩy nó nằm ngửa ra.

"Rin." Giọng nói đó vang lên từ phía trên đỉnh đầu, dư âm của mộng mị ngay lập tức bị quét sạch, và Rin ngẩng lên nhanh đến nỗi nó thấy chóng mặt.

Đúng thật rồi. Rin thấy Sae sát ngay bên cạnh, lưng dựa vào đầu giường với Micchan - đang ôm lấy mình như một miếng bánh bông lan cuộn, nằm trên đùi anh, và nắng rạng hắt đến từ đằng sau.

Trái tim Rin gào thét cuồng nộ. Nó đưa tay đến dáng hình nhạt nhoà của Sae, nắm lấy áo anh.

"Rin," Anh lặp lại. "Muốn dậy luôn chưa?"

"Chưa." Rin đáp, rồi nó vòng hai cánh tay quanh hông Sae, áp mặt vào bụng anh. "Nắng quá, chói em."

"Vậy bỏ ra để anh đi kéo rèm."

Rin ôm Sae chặt hơn, không trả lời. Nó cảm thấy những bước chân nhỏ bé của Micchan lỏn trên tấm chăn, trước lúc cơ thể anh hai ngọ nguậy trong vòng tay Rin rồi anh cũng nằm xuống nệm.

"Nhõng nhẽo vừa thôi." Rin nghe giọng Sae quở bên tai, một tay anh ôm lấy lưng, tay còn lại vuốt tóc nó. Mắt Rin ríu lại khi nó vùi mặt vào ngực áo Sae, ngửi được mùi nước xả vải mà nó đã mua dịp giảm giá tại siêu thị vào tháng trước.

Nắng chạm vào bàn tay Rin đang víu lấy vai áo Sae, khiến da nó nóng bừng. Cơ thể Micchan rung lên những tiếng gừ gừ nhỏ xíu áp vào lưng nó. Xe cộ huyên náo vọng vào căn phòng nghe như âm thanh đến từ một thế gian hoàn toàn khác.

Rin ôm ghì Sae trong vòng tay, và thấy anh hai cũng làm điều tương tự thế.

*

Đêm qua, Sae trở lại phòng khách với những bước chân ruỳnh ruỳnh như vó ngựa phi, kéo hai cánh tay Rin đang gắng che đi gương mặt mếu máo, giàn giụa nước mắt; và anh hai nhìn Rin bằng ánh mắt như thể anh đã phạm vào sai lầm gì đó sẽ làm anh hối hận đến hết đời.

Rin quay đi nơi khác, răng nó nghiến chặt. Sau tất cả, nó vẫn nhẹ nhõm biết bao khi mà Sae quay lại, nhưng ngay lúc này thì không được - bởi vì nước mắt nó vẫn chưa thể ngừng rơi.

"Rin," Giọng Sae vội vã. "Này, đừng khóc-"

"Đừng cái chó ấy đừng!" Rin gào lên, ráng kéo tay mình ra khỏi cái siết vững chãi của Sae, chân nó đạp vào người anh hai. "Tránh ra! Cút! Cút ngay, đừng có xuất hiện nữa!"

Micchan reo réo rít lên. Những tiếng nấc nghẹn của Rin đang bóp chặt lấy phổi nó, không tài nào thở nổi. Sae chỉ liên tục lặp lại, Rin à, giữ lấy vai rồi cánh tay nó một cách lúng túng nhưng cương quyết không rời.

Nếu như Sae dám buông tay, Rin chắc chắn sẽ đá văng Itoshi Sae khỏi cuộc đời nó mặc kệ rằng sau đấy nó sẽ đớn đau như đứt từng khúc ruột.

Nhưng Sae không rời đi. Tay anh hai nắm lấy bờ vai run rẩy của Rin, vỗ về từng nhịp một cách dỗ dành rồi nhẹ nhàng kéo Rin vào lòng giống như cách mà anh đã làm ngày họ còn trẻ con hơn; ấy cái thuở mà Sae là người anh sẵn lòng dung túng cho mọi sai sót của Rin, bao che cho đứa em trai trước mặt ba mẹ, hàng xóm, đôi lần là đồng đội - tựa như hai người họ chưa từng đổi thay.

IsaRin • SaeRin | Over The MoonNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ