Dị giới năm 137 Trước Công Nguyên
Mọi thứ bị bao phủ bởi màu đen u ám, cảnh vật trở nên tối tăm đến đáng sợ. Không có dấu hiệu của sự sống trên mảnh đất cằn cỗi này. Không gian im lắng đầy man rợn.
Từ trong màn đêm đen tối, một người đàn ông xuất hiện với chiếc gậy dẫn đường bằng gỗ Mục Linh quý giá, trên cây gậy có một viên ngọc màu xanh lam trong suốt có pha lẫn tạp chất bên trong. Người đàn ông bước những bước đi chậm rãi đến bên một khối đá nguyên thuỷ lớn.
Đưa tay lên vuốt ve khối đá, người đàn ông nhắm mắt cảm nhận ma năng bên trong nó, lượng Macris không nhỏ được toả ra để bảo vệ khối đá khỏi tác động đầy mạnh mẽ của Cấm Thuật Phong Ấn. Người đàn ông nhíu mày đánh giá khối đá không bình thường kia. Gậy gỗ bị ghì chặt xuống đất khiến cho nền đất lún đi một chút.
"Thứ ta đang tìm kiếm đây rồi"
"Năng lượng nguyên thuỷ. Mộc Thiên của Thiên Tộc - Thiên Giới. Loại ma năng cổ đại của Dị giới, ta có thể nhờ nó khôi phục lại Đế chế vĩ đại của chúng ta rồi, Ngạn Hoa à"
"Em không cần phải chờ lâu nữa đâu, rồi chúng ta sẽ lại trở về với cuộc sống trước kia. Một cuộc sống yên bình, chứ không phải là em nằm dưới nền đất cằn cỗi này nữa"
Người đàn ông tự lẩm bẩm một mình, liên tục nhìn khối đá mà nói chuyện, thật khiến người ta sợ hãi. Gương mặt ông không lúc nào thôi nhíu lại. Ta nhìn rõ được vết tích của thời gian hiện lên trên khuôn mặt vốn anh tuấn kia. Mái tóc đã bạc đi được nửa phần càng khiến cho uy quyền của ông được củng cố.
Người đàn ông nhìn phiến đá thật lâu rồi nhấc chiếc gậy dẫn đường rời đi. Nhưng đi được mươi bước thì viên đá màu xanh lam trên chiếc gậy phát sáng, nó khiến cho thời gian như ngưng đọng lại, một loạt hình ảnh loạn lạc của Dị giới hơn vài trăm năm trước hiện ra, hiện trước mắt ông một đứa nhóc bị bỏ rơi giữa chốn bệnh dịch khốn đói.
Đứa trẻ sợ hãi ngồi co ro một góc tường, giương ánh mắt kinh hãi về phía đám người rỗng tim không có linh hồn đang lê lết trên đường kia, hai tay nhỏ bịt chặt miệng và mũi lại, không để phát ra tiếng động gây chú ý đến bọn rỗng tim.
Người đàn ông trầm ngâm nhìn đứa trẻ đang cố gắng níu giữ sự sống kia mà không chút phản ứng. Rồi sau đó, ông nhìn thấy một người đàn bà bị người rỗng tim ngửi thấy ma pháp của khối Macris bên trong cơ thể. Người phụ nữ hoảng sợ đến phát khóc, cố gắng vùng vẫy cổ chân đang bị người rỗng tim kia chụp lấy, một rồi lại nhiều hơn những cánh tay vươn ra kéo người phụ nữ kia xuống. Bọn chúng là muốn ăn "tim" cô.
Trong ánh mắt người phụ nữ không những hiện lên sự sợ hãi mà trong đó còn có một tia không cam chịu. Cô ta không cam chịu việc phải kết thúc số phận của bản thân ngay tại đây khi còn quá trẻ. Người phụ nữ liếc nhìn xung quanh, cô ta vô tình thấy đứa trẻ đáng thương kia, không nghĩ gợi gì liền la toáng lên thu hút sự chú ý của đứa nhỏ.
"Cứu! Cứu tôi với.. huhu ... tôi sắp bị ăn chết rồi! Cứu tôi với!!"
Một đứa nhỏ đáng thương dù có hoàn cảnh đến mấy nếu được dạy dỗ đúng cách thì vẫn sẽ trở thành một đứa trẻ có nhân cách tốt. Nghe tiếng cầu cứu của người phụ nữ như đánh thẳng vào lý trí của đứa nhỏ. Đứa trẻ đáng thương đắn đo suy nghĩ trong giây lát liền chạy về phía cánh tay đang đưa ra để cầu cứu của người phụ nữ. Đứa nhỏ đưa tay ra chụp lấy cánh tay ấy.

BẠN ĐANG ĐỌC
[Chatfic] Bao giờ cưới?
FanfictionMy fic, My couple - ver 3 (loại 2) Thể loại: Textfic, Chatfic Trạng thái: Đang tiến hành ・Đọc kĩ hướng dẫn trước khi sử dụng ・Fanfiction là sản phẩm của trí tưởng tượng Writer ・Không áp dụng thực tế dưới mọi hình thức ・Sử dụng ngôn từ dân chợ, không...