Tận cùng của sự mất mát là chẳng còn thứ gì quan trọng mất đi khiến con người ta tiết nuối cả . Nghịch cảnh của cuộc đời sẽ chẳng bao giờ ngừng lại. Có thể nó giúp chúng ta vương mình vỗ cánh bay cao thật huy hoàng , cũng có thể đẩy con người ta đến thế giới của tội lỗi dằn vặt .
Chiều tà đỏ rực , em vẫn còn ở phòng trọ vì chưa kiếm được việc làm mới , từ đâu tiếng của nhiều người làm huyên náo bầu không khí yên tĩnh . Đứng dậy đi ra trước cửa phòng trọ xem thử . Em thấy một nhóm người xăm mình trông rất bặm trợn đứng trước dãy trọ
Vài người trong phòng trọ cũng ra xem chuyện náo nhiệt . Gần nhóm người bặm trợn ấy là bóng dáng của dì em. Mới mấy tháng không gặp mà trông bà tiều tụy đến không tưởng tượng được . Vội chạy xuống bật thang của dãy trọ em cất tiếng
"Có chuyện gì vậy dì , sao lại có nhiều người lạ ở đây như vậy "
"Lát dì sẽ nói với con "
Dì vội vã nói với em rồi cất to tiếng
" Các con đứng trước cửa phòng làm gì trời vào đông rồi đấy , đừng để bị ốm ."
Nghe vậy mọi người cũng vào phòng không thập thò ở cửa nữa "
Đám xăm mình im lặng từ nãy giờ bây giờ mới cất tiếng . Một gã to con trông giống như cầm đầu của đám lên tiếng .
" Xem thế này là đủ rồi , hôm kia tôi sẽ đến để lấy mặt bằng , thu xếp nhanh trong ngày mai đi "
Nói rồi , bọn chúng ta về để lại dì cháu em. Ngờ ngợ về những điều bọn chúng nói nhưng em vẫn không dám tin vào tai mình . Không để em suy nghĩ hết , dì dắt tay em vào phòng. Ngồi lên ghế sofa , ánh mắt bà đã tiều tụy lại càng mang vẻ u buồn , chứa chan tâm sự . Bà cất lời
"Bây giờ dì chẳng biết nói sao với con và mấy đứa nhỏ nữa rồi."
Bà ngưng một lúc
"Chuyện là dượng con đã gây ra một khoản nợ lớn . Ông ấy đi lén đi đánh bạc nhiều lần dì biết đã cảnh cáo ông ấy . Nhưng ai ngờ , lần này ông ấy lén chơi mà dì không biết , tới khi về nhà báo nợ cho dì thì mới vỡ lẽ . Tiền dưỡng già không đủ để trả nợ cho người ta , bây giờ họ tới tìm thì chỉ còn cách .... bán dãy trọ này lại cho họ thôi con ơi. "
Vừa nói, những giọt nước mắt cứ lăn dài trên đôi gò má cơ cực nhiều năm.
" Rồi bán gấp vậy làm sao tụi nhỏ chúng mày kiếm được trọ mới bây giờ , mùa đông đã lạnh vậy chúng mày lại còn nhỏ làm sao xoay sở . Dì không nghĩ nổi nữa con ơi , chúng nó cũng có giàu sang gì đâu mà đi thuê khách sạn ở mãi . Tiền ăn tiền học lo chưa tới bây lại phải lo cả chổ ở "
Em đã đoán sơ sơ được lời nói của mấy gã bậm trợn kia . Nhưng khi nghe chính miệng dì nói vẫn cứ bàng hoàng mãi . Những lời của dì cứ như nói hết cả tâm tư em . Biết đi về đâu bây giờ giữ cá giá thấu xương thấu tủy . Tiền ăn còn không có lấy đâu ra tiền thuê khách sạn. Dù nói là không đáng kể nhưng mới những đứa chập chững bước vào đời đó là cả vấn đề . Một vào đêm ở khách sạn không đắt nhưng so với tiền thuê trọ hiện giờ lại là một con số xa xỉ .
BẠN ĐANG ĐỌC
Đã Mười Năm Có Lẽ [Ran Haitani ]
Fanfiction" Nếu không muốn sống kiếp con lợn, phải làm mọi cách để trả cái giá tương đương như vậy." ____ Joo Seok Kyung____ [ Penthouse 3 ]