10 phút trôi qua, trên lầu một bóng người bước xuống, Tú Vi đang ngồi ở sôpha ngước lên nhìn một cái, suýt nữa là ngất đi. Nhìn chăm chăm như nhìn di tích lịch sử.Diệp Anh với cái đầm màu HƯỜNG CÓ REN, giày cao gót MÀU HƯỜNG, bông tai rung rinh rung rinh, môi son đỏ chót. Tú Vi nén cơn cười lại, ôi chúa ơi, con bạn thân của cô, hôm nay nó nữ tính đến lạ, nhìn thật không quen mắt, thà nó không mặc gì chạy nhong nhong trước mặt cô, chắc còn thấy dễ chịu hơn. Mà cái đáng nói ở đây là sánh đôi với bộ trang phục đó là một khuôn mặt không thể nhăn nhó hơn, cái bánh bao xệ xuống thấy rõ, chắc đang bất mãn lắm đây, ai đời người như Diệp Anh lại bắt mặc đầm.
Tú Vi nhìn khuôn mặt nhăn nhó kia rồi nói:
- CÁI MẶT CỦA MÀY RẤT LÀ XẤU.
- Kệ bà tao.
Mẹ Diệp Anh nhìn cô con gái của mình, tấm tắc khen:
- Con gái của mẹ hôm nay rất đẹp, rất nữ tính, rất......
"Oành" "Rầm rầm"
- Ui da đau quá má ơi......!!!
Câu khen thưởng kia chưa kịp dứt thì Diệp Anh đã té chũi nhũi, lăn một vòng và đáp xuống nền nhà, cả cái mặt ấp xuống gạch, thôi xong, chắc thôi rồi cái mũi. Mà còn may mắn chán, tay cô kịp thời chống xuống, nên va đập cũng không đến nỗi nào. Chỉ bầm 1 bên mặt.
Mẹ Diệp Anh hoảng hốt chạy đến đỡ cô đứng dậy:
- Trời ơi, con gái....
- Không sao mà mẹ, đôi giày gì mà cao quá không biết.
Bà khẽ tạch lưỡi xoa xoa gót chân, xót xa đứa con gái của mình, còn Tú Vi thì chẳng mảy may quan tâm, hình như đối với chuyện Diệp Anh té cô không có chút phản ứng nào thì phải. Cũng đúng, chơi với nhau mười mấy năm, việc hai đứa chạy đá banh té, leo rào té, hái trộm trái cây té thì hình như quá quen thuộc, nên hiển nhiên không lo lắng. chỉ khác là lần này Diệp Anh lại té vì mang giày cao gót, làm Tú Vi có chút tức cười, thật là chuyện đáng ghi vào sử sách.
Sau 1 hồi chật vật, Diệp Anh cũng dán cho mình miếng băng cá nhân to tổ chảng trên mặt mình, kẹp cổ Tú Vi rồi hiên ngang đi ra xe như giang hồ thứ thiệt, bộ dáng thật sự rất kì quái.
- CÚN, ĐI KHÉP CHÂN DÔ.
- DẠ, CON BIẾT RỒIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIII.
Khi gia đình họ Nguyễn đến buổi tiệc đã là 18:15pm. Ông Trần và Đức Đạt đã ngồi đó.
Ba mẹ Diệp Anh đi trước, Diệp Anh và Tú Vi đi theo sau, đến nơi ông Nguyễn- ba Diệp Anh nhìn ông Trần vẻ ái ngại:
- Xin lỗi anh, đường dạo này kẹt xe quá. Đây là Tú Vi , bạn thân của con bé Diệp Anh .
Ông tìm cho đại gia đình một lí do chính đáng để che giấu cái sự cố té lầu xấu hổ của cô con gái rượu của mình.
- Không sao! Anh chị ngồi đi! Hai con ngồi đi.
Đức Đạt lon ton đi đến kéo ghế cho Diệp Anh , lơ luôn cô gái tên Tú Vi kia:
- Diệp Anh ngồi đi.
Diệp Anh nhíu mày nhìn cái tên con trai vừa kéo ghế cho mình, cô buột miệng nhìn ông Trần:
BẠN ĐANG ĐỌC
Mẹ Chồng ( Diệp Lâm Anh x Trang Pháp ) - Cover
FanfictionAu: @TranNguyen140499 Ờ.......THÌ MẸ CHỒNG LÀ MẸ CHỒNG......NGƯỜI YÊU LÀ NGƯỜI YÊU......KHÔNG THỂ LẪN TẠP.