Tống Á Hiên cũng không hiểu vì lý do gì mà mãi đến năm thứ năm Lưu Diệu Văn lìa trần mới được nhìn thấy hồn ma của cậu em trai nhà mình, rõ ràng là những năm trước khi bọn họ đều đặn đi viếng mộ thì nơi này vẫn bình thường, tự nhiên năm nay lại mọc ra một con ma đô con như trâu mộng đang vô tư đuổi hoa bắt bướm trên nấm mồ của chính mình thì cậu lại thấy gai gai con mắt vô cùng.
Những con bướm đủ màu sắc bị nhóm người mới tới doạ sợ bay đi tán loạn, Lưu Diệu Văn cũng chán nản lượn sang đứng bên cạnh Tống Á Hiên ở hàng sau, tò mò nhìn chằm chằm bóng lưng nhỏ con đang cầu nguyện của người con trai tên Nghiêm Hạo Tường và mọi người ở phía trước rồi lấy tay phải xoa cằm.
Tống Á Hiên liếc nhìn hồn ma cợt nhả của Lưu Diệu Văn làm cậu thật sự rất muốn thốt lên với mọi người rằng "người mà mọi người nên quỳ lạy đang đứng bên cạnh tớ này, mọi người lạy cái bia mộ đó thôi thì được cái gì chứ?"
Hồn ma của Lưu Diệu Văn ắt hẳn đã cảm nhận được Tống Á Hiên có thể nhìn thấy mình, hắn hưng phấn bay qua bay lại, xong bất ngờ thốt lên một câu rất ư là vô tri
"Ê, cái người đã c.h.ế.t trong ảnh này nhìn giống tôi thật đó! rất đẹp trai nha."
Tống Á Hiên thở dài chán nản, nhìn phản ứng của hắn, cậu biết hắn ta đã không còn giữ lại được những kí ức khi còn sống, chẳng biết còn luyến tiếc điều gì mà chừng ấy năm trôi qua còn chưa chịu đi đầu thai quách cho rồi đi, thài xong còn quyết tâm ở lại báo thằng anh này.
Thói quen sau khi viếng mộ của bọn họ là tạt qua nhà của Nghiêm Hạo Tường - từ lâu đã được gọi với cái tên Lưu Hạo Tường để làm thêm một mâm cỗ nhỏ nữa.
nên sau khi dọn dẹp quét tước khu mộ xong, cả bọn lại lên đường rời đi, lần này thì còn đặc biệt hơn bốn lần trước vì rước thêm được 'chính chủ' về nhà ăn cùng.
Dọc đường đi Lưu Diệu Văn yên tĩnh đến bất ngờ, tuy lâu lâu vẫn phát ra tiếng kêu 'Á!', 'Ố!' đầy kinh ngạc vì chưa bao giờ nhìn thấy khung cảnh bên ngoài nghĩa địa nhưng vẫn rất ngoan ngoãn nắm lấy góc áo Tống Á Hiên, cậu lấy làm lạ vì hắn thế mà có ngày lại không dính lấy Nghiêm Hạo Tường đang đi phía trước kia.
" Nắm áo anh làm gì, đi đằng trước đi, nắm áo cái người tóc đen kìa!"
Tống Á Hiên thật tâm thắc mắc, Lưu Diệu Văn nghe xong còn chớp chớp mắt hai cái ra vẻ ngại ngùng, gãi đầu xấu hổ.
" Thôi, nhìn mặt ảnh nghiêm khắc quá à, tôi sợ, với lại nãy tôi cũng thấy trên tay ảnh có đeo nhẫn á, người ta kết hôn rồi mà còn xáp xáp vào thì kỳ lắm luôn đó!"
"......"
Tống Á Hiên từ chối giải thích cho thằng cha này biết việc ai mới là người đã kết hôn với Nghiêm Hạo Tường, cậu chạm thử vào bàn tay của hắn nhưng không thể, trái tim đập thịch một tiếng, thất vọng.
Dù sao thì em ấy cũng không còn nữa.
Về đến nhà, Tống Á Hiên không vội vào bếp ngay mà cun cút dẫn theo Lưu Diệu Văn đi sau lưng Nghiêm Hạo Tường, anh dẫn họ đến một căn phòng nhỏ sạch sẽ có đặt bàn thờ của Lưu Diệu Văn, nghiêm túc quỳ xuống chắp tay cầu nguyện lần nữa.
BẠN ĐANG ĐỌC
[ Văn Nghiêm Văn ] tổng hợp oneshort nhỏ về WYW
Fanfictioncó một số ý tưởng của mình không thể theo mạch chuyện dài như mình mong muốn. Nên mình sẽ tổng hợp lại những idea nhảm nhí về hai bé mà mình chưa hoàn thành. Tác giả : sertraline -tui ạ Chỉ hoạt động tại wattpad. do not take out without permission.