“Ôi trời,” Thượng Quan Thiển đột nhiên dừng lại, dường như vừa nhớ ra điều gì đó.
"Chờ đã... ta quên mất một thứ quan trọng rồi, phải quay lại lấy mới được."
Cung Viễn Chủy hơi khó chịu, "Giác cung cái gì cũng có, không cần phiền phức thế."
Thượng Quan Thiển lắc đầu: "Thứ này, Giác cung đúng là không có... Là quà ta tặng cho Cung Nhị tiên sinh."
Cung Viễn Chủy vẻ mặt chế giễu, định nói gì đó thì bị tiếng kinh ngạc của bạn cắt ngang.
"Trời ơi... Thiển tỷ tỷ chu đáo quá, còn chuẩn bị cả quà," Bạn có chút kinh ngạc, "Ta thậm chí còn chưa từng nghĩ đến điều này."
Cả hai đều ngẩn người.
Bạn quay lại nhìn Cung Viễn Chủy, "Chúng ta cứ đợi ở đây một lát nhé? Ngài nói rồi... không vội mà."
Bạn vốn muốn giúp Thượng Quan Thiển nói, nhưng hắn lại hiểu lầm là bạn đang tranh thủ thời gian riêng tư chỉ dành cho hai người. Ho khan hai tiếng, hắn nói giọng có chút ngượng ngùng: "Nghe nàng."
Bạn lập tức nhìn về phía Thượng Quan Thiển, "Thiển tỷ tỷ cẩn thận nhé, đi nhanh về nhanh."
Thượng Quan Thiển cúi mắt nhìn bạn nở nụ cười xã giao, "Được."
Sau khi Thượng Quan Thiển đi, cả hai đột nhiên im lặng.
Cung Viễn Chủy sau khi liếc nhìn bạn vô số lần, cuối cùng cũng hỏi: “Nàng không có gì muốn nói với ta sao?”
Bạn cắn môi: “Ngài không giận nữa sao?”
Hắn hơi ngẩn người: “Ta lúc nào giận?”
“…Trước đó ta nói muốn rời khỏi Cung Môn, ngài lập tức giận dữ.”
“Đó không phải là tức giận.” Vẻ mặt hắn có chút phức tạp, “Tất nhiên ta biết nàng nhớ quê, nhưng Cung Môn là nơi chỉ có thể vào mà không thể ra, ta từ nhỏ cũng chưa từng ra ngoài. "
"Ra ngoài, dù chỉ là đến Cựu Trần sơn cốc cũng phải được sự chấp thuận của các trưởng lão, huống chi là rời khỏi sơn cốc."
Bạn ngạc nhiên trước những lời hắn nói, nhưng vẫn nghĩ đến thái độ lúc đó của hắn: "Vậy lúc đó ngài im lặng là...?"
Hắn đột nhiên chuyển chủ đề, "Thịnh Đình Lan, nàng có từng oán trách ta không?"
Bạn ngẩn người: “Cái gì?”
"Ý ta là, ta chọn nàng vào Cung Môn, cứ như vậy mà để cả cuộc đời nàng ở lại đây... Nàng có từng oán trách ta không?"
Thấy bạn im lặng hồi lâu, hắn khẽ cười: "Ta biết mà, thật ra ta vẫn luôn nghĩ..."
"Cung Viễn Chủy," Bạn gọi tên hắn, "Ta được gặp ngài, đã là một điều rất hạnh phúc rồi- "
"Ta không oán trách ngài." Bạn nhìn hắn, vẻ mặt chân thành.
Hắn đột nhiên không nói nên lời, ngẩn người một lúc lâu, mới cứng nhắc nói: "Một chút cũng không?"
"Được rồi, có lẽ có một chút." Bạn nhận ra sự bao dung của hắn, vì vậy bạn hơi được đằng chân lân đằng đầu.
Quả nhiên, hắn cũng sẽ không làm gì bạn, chỉ tỏ ra vẻ giận dỗi, chờ bạn đến dỗ dành.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Transfic] Trở Thành Nhân Vật Được Yêu Thích Nhất Ở Cung Môn
RomanceTác giả : 月见 Chuyển ngữ : by me Lưu ý trước khi đọc : ▪︎ Mình không biết tiếng Trung, chủ yếu là nhờ phần mềm dịch ▪︎ Mình không xem phim nhưng thích vài nhân vật qua mấy đoạn cut trên tiktok nên không tránh được có sai sót. ▪︎ Cuối cùng, mình rất...