26

608 86 0
                                    

Sau khi kiểm tra, ám khí không có gì thay đổi, chất độc trên đó vẫn còn nguyên.

Cuối cùng vẻ mặt căng thẳng của Cung Viễn Chủy cũng được thả lỏng.

Hắn thở phào, trong lòng nghĩ, có lẽ hôm nay khi đặt có hơi lệch một chút, hoặc chỉ là khi ôm bạn, bạn vô tình đẩy nó về phía sau.

Hoặc có thể, chỉ là hôm nay hắn đặt nó ở vị trí lùi hơn so với ngày thường - là do hắn quá nhạy cảm.

Hơn nữa, sát thủ Vô Phong? Thật điên rồi, để bạn với chút võ mèo cào đi làm sát thủ sao? Bạn thực sự sẽ dùng dao để giết người sao?

"Kiểm tra không có gì sai sót, ngươi cất đồ vào đi." Cung Viễn Chủy đen ám khí bỏ lại vào túi, không nhìn người hầu bên cạnh.

Người hầu dạ một tiếng, lại do dự nói: "... Nhưng nếu thiếu gia cho rằng túi này đã bị người khác động vào... Cũng có thể người động vào chỉ lấy chất độc, nên chúng ta mới không phát hiện ra gì thay đổi."

Đôi mắt đen sâu thẳm của Cung Viễn Chủy nhìn chằm chằm vào người hầu, "Ta cần ngươi nói sao?"

Người hầu lập tức cúi đầu. Tâm trạng tốt vừa rồi của Cung Viễn Chủy lại một lần nữa tan biến, hắn nghiến răng, không biết đang tức giận điều gì, đá mạnh vào chiếc tủ trước mặt.

"Chuyện hôm nay, đừng để ta nghe một chữ nào từ miệng ngươi." Hắn nheo mắt, tay nắm chặt túi ám khí.

"Nếu để bất kỳ ai biết được," Hắn đột ngột dừng lại, "kể cả ca ca ta - nếu có người khác ngoài ngươi và ta biết chuyện kiểm tra hôm nay,"

"Ta đảm bảo, ngươi sẽ chết rất thảm."

......

Bạn mặc chiếc áo khoác dày và mở cửa.

Khi đẩy cửa, bạn không hiểu sao lại cảm thấy hơi sợ hãi, sợ rằng cảnh tượng đẫm máu trong mơ sẽ tái diễn ngoài đời.

Đi ra ngoài vài bước, vừa vặn nhìn thấy người hầu nữ đi ngang qua, nàng hành lễ với bạn, "Phu nhân định đi tìm Chủy công tử sao?"

Bạn ngẩn người, hơi do dự, "...Ngài ấy ra ngoài rồi sao?"

Người hầu nữ đáp: "Chủy công tử một canh giờ trước đã đến y quán rồi."

Bạn khựng lại, "Vậy thì, phiền ngươi nấu cho ngài ấy một bát canh nhé."

"Vâng."

Bạn mỉm cười: "Đã muộn thế này rồi, ngươi cũng vất vả rồi".

Nàng có chút bối rối lắc đầu, "Không sao, không sao."

Sau khi người hầu gái đi, bạn quấn chặt áo khoác trên người, nắm chặt chiếc vòng tay trong tay, đè nén cảm giác bất an mơ hồ trong lòng.

Ánh sáng trước mặt đột nhiên bị che khuất.

Cả người bạn khựng lại, từ từ ngẩng đầu lên. Người trước mặt mặc một bộ đồ đen sang trọng, ánh mắt dọc theo hàng cúc áo hướng lên trên, trèo lên yết hầu của thiếu niên, rồi hướng lên trên, là một khuôn mặt ẩn chứa sự tức giận.

[Transfic] Trở Thành Nhân Vật Được Yêu Thích Nhất Ở Cung MônNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ