Lee Sanghyeok tỉnh lại với cơn đau trên đầu. Tay em nắm chặt lồng ngực, không ngừng thở dốc. Em chau mày khi xung quanh toàn những tiếng xì xào. Cho đến khi định hình chuyện gì đang xảy ra thì mùi bệnh viện mà em ghét nhất xộc vào mũi, không khỏi khiến em khó chịu.
Em không chết.
Sanghyeok giật mình nhìn xung quanh, gương mặt của Lee Minhyuk hiện rõ trước mặt em. Tâm em nhộn nhạo không vì tại sao, vội nhích người về sau. Bản năng của em thôi thúc tay mình cầm chiếc chăn trắng che lại. Bàn tay trắng trẻo kia đột nhiên bị cầm lấy. Nhiệt độ này, tầm tay hẳn phải là của Wooje đi.
"Không sao rồi.", giọng nói nhẹ nhàng của Moon Hyeongjun vang lên, người đi rừng thân thiết với giọng nói nhẹ nhàng như tiếng gió biển những đêm trăng thanh, dịu đi những cơn sóng giữ trong lòng em.
Từ khi nào mà đôi mắt của em đã đẫm lệ. Tay của Hyeongjun chạm lên đầu em, vừa đủ để không làm em đau. "Tụi anh đã rất lo cho em đó."
Chút ít thời gian là vừa đủ để em biết được. Em vẫn còn trong cơ thể Lee Minhyeok. Và có lẽ mọi người đã đưa em đến bệnh viện sau cú ngã vừa rồi. Sanghyeok nuốt một ngụm nước bọt và chừng đó là đủ cho hỗ trợ nhỏ biết em đang khát nước và vội vàng rót một ly nước ấm đem đến cho em.
Sanghyeok nhận lấy rồi nói cảm ơn. Ôm lấy ly nước, em nhẹ giọng nói. "Em... ừm... đã bao ngày em ở đây rồi ạ?"
"Hôm nay là ngày thứ ba.", Minhyeong đáp lại, không kìm được mà thở phào một tiếng. Sanghyeok tưởng như cậu nhóc đã tìm được một ít nhẹ nhàng trong lồng ngực. "Tụi anh còn sợ em không tỉnh lại nữa chứ."
Tại sao không sợ chứ?
Sanghyeok đã nhớ hết rồi mà. Lượm lặt những mảnh vỡ cuối cùng trong tâm trí trước khi chết đi, vừa đủ để biết những gì đã xảy ra. Thứ mà khi tỉnh lại trong cơ thể này đã thiếu vắng. Bắt đầu quá nhẹ nhàng khiến em quên mất những giây phút tồi tệ của kiếp trước.
Sân khấu, cầu thang, máu đỏ. Còn có ánh mắt những người yêu thương em, cùng biết bao nước mắt. Nhưng em đã không thể nói được gì, cũng không thể đáp lại gì. Cứ thế nhắm mắt trôi đi.
Những người này đều sợ bi kịch của Lee Sanghyeok sẽ lặp lại một lần nữa trên cơ thể này. Rằng họ thừa nhận rằng họ quá đau đớn để không muốn nhìn lại cái chết kia một lần nữa.
Em nhìn những người quen thuộc của mình, chỉ nhẹ nhàng thốt lên một câu. "Đã không còn chuyện gì nữa mà phải không, em còn sống. Vậy là tốt rồi."
.
Bên ngoài phòng bệnh, Kim Hyukkyu tựa người vào cửa, lắng nghe cuộc trò chuyện của những người bên trong. Anh thở phào một hơi nhẹ nhõm. Bàn tay kia chìa ra, xòe rồi lại nắm. Anh nhớ rõ cảm giác bất lực khi không thể bắt được cơ thể đang rơi của cậu nhóc kia.
Máu đỏ khi đó chảy ra từ đầu cậu nhóc khiến anh sững sờ. Trái tim không ngừng bóp nghẹt, tưởng như không thể thở được. Nếu không nhờ Lee Yechan và Park Jaehyuk nhanh chân chạy đến bọc cậu nhóc rồi gọi cứu thương đến kịp lúc, e rằng bây giờ em đã chết rồi. Cú ngã đó, lại moi móc những ký ức đau khổ nhất mà anh đã cố chôn giấu.
BẠN ĐANG ĐỌC
LoL | I have a cute cat mid-laner
FanfictionMột ngày nọ, LCK đón một chú mèo nhỏ biết đi đường giữa.