chương 8: áo mưa hình gà

216 26 3
                                    

Huyễn Thần trở về phòng đã là 11h đêm. Giờ này thường thì bác bảo vệ sẽ khóa cổng. Ký túc xá có quy định sau 10h30 sẽ khóa cửa. Huyễn Thần về trễ thì sẽ trèo tường, hơi khó khăn một chút nhưng vẫn trót lọt qua mắt được bảo vệ.

Chẳng biết hắn đang làm gì cứ hể đúng giờ này hắn mới về. Hôm nay cũng không ngoại lệ.

Long Phúc bình thường sẽ ngủ rất sớm, nhưng hôm nay lại khác bởi vì mai cậu được nghĩ nên hôm nay sẽ thức khuya cày cho hết phim.

Cậu ở trong phòng nghe tiếng leng keng tựa như những chiếc chìa khóa va chạm vào nhau, cậu cũng biết là hắn về.

Hắn vừa về đến nhà là vứt ngay chìa khóa lên giường. Huyễn Thần đã nghĩ sẽ mở đèn phòng lên nhưng ngoài hắn ra thì vẫn còn cậu đang ngủ, hắn chỉ có thể mở đèn bàn tạm vậy.

Huyễn Thần trở lại giường với hộp sơ cứu trong tay, chẳng hiểu sao một người như Huyễn Thần thần lại có thể bị một tên đánh lén từ phía sau mà hắn không hề hay biết, đến khi tên kia định đánh cái thứ hai hắn mới nhanh hơn một bước hạ gục được đối thủ. Nhưng vì không để ý mà giờ trên người hắn đã có vết thương, ngay trán.

Và giờ hắn phải ngồi đây cùng với hộp sơ cứu.

Long Phúc nằm phía trên của giường tần nhìn xuống, nhờ có đèn bàn cậu mới biết hắn bị thương và cần người giúp.

"để tôi giúp anh"

Cậu trèo xuống giường đến chỗ hắn

Cứ ngỡ cậu đã ngủ, hắn bất ngờ khi cậu vẫn còn đang thức càng bất ngờ hơn là Long Phúc muốn giúp hắn với vết thương trên đầu.

"ngủ đi không phải việc của cậu"

Huyễn Thần như tự muốn nói là hắn có thể làm được và không cần cậu giúp.

Hắn càng không cho Long Phúc càng bướng, cậu nhanh tay lấy hộp sơ cứu ra khỏi tay hắn. Cậu cười một cách tinh nghịch với người kia, làm lộ ra cặp răng nanh nhỏ trông cứ như mèo con đang phá phách.

Cậu cho thuốc sát trùng ra bông rồi từ từ dặm lên vết thương của hắn, mọi hành động cực kỳ nhẹ nhàng dường như cậu sợ hắn đau nên chạm nhẹ nhất có thể.

Huyễn Thần mắt nhắm, khuôn mặt thả lỏng tận hưởng. Giống như là việc này hắn thường xuyên bị phải rồi nên lờn đau. Chẳng thấy khó chịu hay tỏ vẻ ra đau cả.

Nhưng mà người bị thương không cảm thấy đau không nhăn như người đối diện. Long Phúc chạm từng cái lên trán hắn, mỗi một cái là hai cặp lông mày cậu nhăn lại, giống như người đau là cậu chứ không phải hắn. Đột nhiên hắn lại cười.

Trước mặt hắn là khuôn mặt phóng đại của Long Phúc. Ở cự ly gần như này hắn mới nhìn thấy được sự xinh đẹp ấy, hèn gì đám con trai con gái trong lớp không khen lấy khen để. Ngay cả người bạn thân thiết nhất của Huyễn Thần, là Mạc Nhiên lại gọi cậu với cái tên "bé xinh" Trước hay thắc mắc, giờ thì cũng hiểu tại sao.

Long Phúc đẹp không phải đẹp kiểu bảnh trai hay chững chạc mà cậu đẹp giống như một thiên thần, trong sáng và dịu dàng lâu lâu lại mang vẻ đẹp của một yêu tinh nhỏ, tinh nghịch và hay cười. Khuôn mặt cậu đặc biệt được rải thêm vài hạt bụi tiên ngay trên má bắt ngang qua sóng mũi, đôi môi hồng nhỏ nhỏ chẳng hiểu sao càng nhìn lại càng yêu.

Thương Hơn Một Chút || hyunlixNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ