"Vũ điệu lúc nãy, nhảy lại một lần." Thú nhân cao lớn một tay nâng cằm Tiêu Chiến, giọng điệu mang theo hơi hướm ra lệnh, tuyệt đối không cho phép làm trái.
Dáng người Tiêu Chiến cũng cao gần một mét tám nhưng đứng trước mặt thú nhân vẫn có vẻ vô cùng thấp bé, lúc này cằm bị nâng lên, tầm mắt bị ép đối diện với Vương Nhất Bác, trong đêm mông lung, với khoảng cách gần như vậy Tiêu Chiến vẫn dễ dàng nhìn rõ gương mặt của y.
Gương mặt cương nghị, có nét đặc thù của thú nhân, trán rộng, ánh mắt hệt như dã thú, mũi cao hơn so với nhân loại, có lẽ do tới nơi này cũng một thời gian nên Tiêu Chiến cũng ngày càng quen thuộc với dạng diện mạo này, lúc này gần gũi quan sát Vương Nhất Bác như vậy còn có cảm giác y đẹp hơn nhiều so với các thú nhân khác, đặt biệt trên trán y mơ hồ có thể nhìn thấy một ấn ký hình cánh.
Nguyên bản nghĩ rằng cái mạng nhỏ của mình khó mà bảo toàn được, lại đột ngột nghe thấy Vương Nhất Bác bảo mình nhảy lại một lần, bất ngờ như vậy làm hắn thật sự muốn hỏi một câu, có phải nếu không nhảy sẽ bị bóp chết? Đương nhiên, ý nghĩ này chỉ vừa lóe lên trong đầu, nếu quả thực mở miệng, đoán chừng Vương Nhất Bác sẽ chụp một chưởng đánh chết hắn.
Tiêu Chiến khẽ ngọ ngoạy một chút, tránh khỏi bàn tay Vương Nhất Bác, những chuyện khác có thể Tiêu Chiến sẽ rất tệ, nhưng vũ đạo chính là sở trường của hắn, thầm nghĩ rằng sẽ để y mở mang kiến thức về vũ đạo tuyệt đỉnh của nhân loại một phen, để thú nhân này biết đến cái gì mới là nghệ thuật chân chính.
Tiêu Chiến lui về phía sau hai bước, để chính mình cách xa Vương Nhất Bác một chút, trong đầu thầm nhớ lại đoạn vũ đạo vừa rồi, không khỏi có chút khó xử, vũ đạo lúc nãy chính là từ tâm mà sinh, bời vì tâm trạng có chút chua xót mới có thể nhảy ra đoạn khúc ưu thương kia.
Mà bây giờ có Vương Nhất Bác đứng trước mặt, trong lòng hắn ngoại trừ cảnh giác quả thật không còn ý tưởng nào, bất quá cũng không có vấn đề gì, thú nhân trước mặt hẳn là không hiểu sự tình ẩn chứa bên trong vũ khúc đi.
Nghĩ như thế, Tiêu Chiến bắt đầu vũ động thân thể, trong lòng khẽ ngân nga giai điệu, cánh tay nâng lên, duyên dáng theo điệu vũ hắn đã thuộc làu, chỉ cần tùy ý nâng tay câu chân liền giống như nước chảy mây trôi vô cùng thanh nhã duyên dáng.
Tiêu Chiến tự nhận mình nhảy rất chuyên tâm, nhưng Vương Nhất Bác nguyên bản đang nhìn hắn nhảy lại đột ngột cản hắn lại, lạnh lùng nói: "Không phải cái này..."
Thuận theo y, Tiêu Chiến ngừng lại lập tức giật mình thầm nghĩ, chính mình vừa nhảy y đã nói không phải vũ đạo lúc nãy, chẳng lẽ Vương Nhất Bác quả thực có thể nhìn thấy sự khác biệt rất nhỏ sao? Không thể tin được! Tiêu Chiến tuy nghĩ như vậy, nhưng cũng không tin lắm, thoáng ngừng lại sau đó lại tiếp tục nhảy tiếp theo động tác lúc nãy.
Quả nhiên, Vương Nhất Bác lại kêu ngừng một lần nữa, lần này không chỉ là âm thanh lạnh như băng, ngay cả ánh mắt cũng như băng tiễn có thể giết chết hắn trong nháy mắt.
Tiêu Chiến cũng tức giận, tự nhiên có một pho tượng đại thần đứng bên cạnh thì có đánh chết hắn cũng không thể tiến vào cảnh giới nhảy đến quên mình được a! Vì thế hắn dứt khoát ngừng lại, đứng yên một chỗ, bướng bỉnh đối mặt với Vương Nhất Bác, trong lòng thầm nghĩ, ta chỉ có thể nhảy như vậy, dã thú như ngươi không thích thì thôi!

BẠN ĐANG ĐỌC
[BJYX | Ver] Thú Sủng | Nhan Thiếu
МистикаTruyện được chuyển ver từ nguyên tác: Thú Sủng | Tác giả: Nhan Thiếu | Edit: Cáo - Sắc Hồ | Beta: Thổ Long - Long Phi Vân | Nguồn: Kinzie_Vnsharing - Thể loại: Xuyên giới, Đại lục dị thế, Nhân thú, Sinh tử, Song khiết, Niên thượng, 🔞, 1×1 và HE. ...