" thằng nhóc nhà con bao giờ mới chịu về đây hả? "" con đi rồi sẽ về mà, từ khi đi du học ba không thấy con ngoan hẳn ra rồi sao "
" ngoan ngoan cái đầu anh. đợi ông già này xuống lỗ chắc anh mới chịu về có đúng vậy không? "
" mỗi lần gọi con sao ba toàn nhắc về vấn đề này vậy "
" tôi có mỗi anh là con, anh không chịu ở nhà mà cai quản trông nom gia phả cứ thích bay thích bổng nửa vòng trái đất, không gọi cho anh thì gọi cho ai nữa hả. "
" dạ vâng con biết rồi, con sẽ về sớm với ba mẹ. giờ con có việc gấp con đi trước, nào rảnh con gọi ba nha. con yêu ba "" thằng ranh này, chưa gì đã tắt máy rồi.. "
ông Jeon chỉ biết thở dài với thằng con của mình, lần nào cũng như lần đấy. thằng nhóc này cứ một mực với cái đam mê kia của nó, chưa chịu ngoan ngoãn quay về đây tiếp nhận lại cái ghế chủ tịch.
jeon jungkook ngán ngẩm cúp máy, nghiêng người ngã xuống chiếc giường thân yêu của mình.
vì chuyện này mà hắn cũng đã đau đầu không kém, hắn biết gia đình hắn cần người kế vị nhưng hắn cũng không thể để ước mơ của mình mãi chỉ là ước mơ được...
nhớ có lần mẹ hắn gọi đến còn khóc lóc với hắn về việc chiếc ghế chủ tịch kia cần có người chăm lo, nói rằng ba hắn một mình đi lên bằng bàn tay trắng gây dựng chỗ đứng, tiếng nói như bây giờ.
thế nên không thể để khi về già ông vẫn phải chăm phải lo chút một cho việc này, càng không thể để khi về già vẫn phải nai lưng mà làm việc. hơn nửa đời người làm việc đến không biết mệt là gì chẳng lẽ không phải để cho con cho cháu đời sau ăn sung mặc sướng sao?
hắn muốn sống cuộc đời của chính mình nhưng cũng không thể để ba mẹ hắn phải phiền lòng vì hắn, không muốn chỉ vì hắn mà phải mất đi toàn bộ công lao hơn nửa đời người của gia đình gây dựng.
" aiss mẹ nó nhức đầu thật chứ "
———
" j-jung kook à, mình thích cậu lắm. mình biết cậu vẫn chưa để ý bạn nào hết... liệu cậu có thể để ý tới mình một chút được không? ý mình là cậu có thể làm người yêu tớ có được không "
" xin lỗi cậu, tớ hiện tại không muốn yêu đương cho lắm. tớ muốn tập trung vào sự nghiệp cũng như việc học hơn. mong cậu thông cảm nhé "
jungkook người được gọi là học trưởng mỉm cười với người đối diện, câu từ chối nhẹ nhàng nhưng cũng đủ để người khác phải vấn vương không thôi.
nói rồi hắn bước qua người đối diện đi đến phía thư viện của trường, đi được một khoảng hắn mới dừng lại cười mỉa.
đúng là loại lúc nào cũng cho là mình đúng, nghĩ cái gì cũng nắm hết trong bàn tay. hắn thề loại người hắn ghét nhất chính là thể loại này, đúng là tự cao.
còn về phía người kia thì đứng như trời trồng, không thể tin mình mà lại bị từ chối? vốn tưởng mình cái gì cũng biết về jungkook, tự nhận thấy bản thân là một người quá đỗi hoàn hảo đi nên vốn không để ai trong tầm mắt.
BẠN ĐANG ĐỌC
Khi ấy, dè dặt rồi lại vội vã
Fanfictionyêu là say, là đợi, là chờ, là bồn chồn, là thao thức hay là bao mong nhớ, rung động cõi lòng... cứ đâm đầu tìm kiếm nơi ngóc ngách bộn bề, ồn ã, tháng năm hoang hoải liệu lòng người có rối bời, tù túng? cần chi đâu xa khi tình yêu đã luôn đứng ở đ...