Chương 1

2.5K 207 5
                                    

Cảnh báo lần cuối: Truyện vô tri giải trúy mất não, ăn cơm chó, đọc cho sướng cái thân là chính. Ai thấy dị ứng thì nên chạy ngay đi trước khi mọi chuyện tồi tệ hơn. BẠN MÀ NGHIÊM TÚC LÀ BẠN THUA

Vì gu truyện của mình là vô tri, tin phích, tập trung nhiều vào tuyến tình cảm, ngập cơm chó nên mình mới mần hàng. Mình sẽ không chấp nhận bất kỳ ý kiến trái chiều nào trong nhà, việc chui vào tận nhà người khác rồi bảo kiểu "ôi dổ ôi bạn đẻ ra đứa con xấu vãi nhái" thì nó không vi phạm pháp luật, nhưng mà cái duyên thì bị kẹt ở mép lờ. Không thích thì drop, click back, tắt tab, tắt máy tính điện thoại, không ai ép bạn xem tiếp mà phải cmt khó chịu đâu. Còn nếu bạn không cmt nhưng lại lưu truyện của mình vào danh sách đọc có các kiểu tên đại loại như: "truyện thiểu năng", "truyện dở ói" thì đừng trách sao mình toxic

Đã nhắc đến thế rồi mà vẫn có người comment kiểu "Dù biết truyện vứt não rồi nhưng...", sì tốp nhé hỡi bông tuyết bé nhỏ, không nhưng nhị gì cả, bạn thấy cảnh báo có hố và bạn vẫn cố tình nhảy vào xong bị ngã, rồi quay ra làm câu "dù biết đường có hố nhưng tôi vẫn cố nhảy mẹ xuống hố", nghe có đần độn thiểu năng không?

", sì tốp nhé hỡi bông tuyết bé nhỏ, không nhưng nhị gì cả, bạn thấy cảnh báo có hố và bạn vẫn cố tình nhảy vào xong bị ngã, rồi quay ra làm câu "dù biết đường có hố nhưng tôi vẫn cố nhảy mẹ xuống hố", nghe có đần độn thiểu năng không?

Rất tiếc! Hình ảnh này không tuân theo hướng dẫn nội dung. Để tiếp tục đăng tải, vui lòng xóa hoặc tải lên một hình ảnh khác.

Bản edit được đăng tại: hometranche.wordpress và quát pát Phù Thỉ 56317

Edit: lqueeny_ Beta: Chè

"...Ờm, xin lỗi, Potter?"

Khoác chiếc áo chùng nhà Gryffindor xộc xệch trên người, cậu bé với mái tóc bù xù như hồi mười một tuổi quay đầu lại, không ngờ người vừa vỗ nhẹ lên vai cậu lại là Gregory Goyle. Trong trí nhớ của cậu, ít nhất thì hai từ "Goyle" và "nhẹ" chưa bao giờ đi đôi với nhau.

Có lẽ do thấy vẻ bối rối của cậu hiện ra quá rõ ràng, nên tên Slytherin to con kia chỉ biết gãi đầu, ngượng ngùng nói: "Ờ, Potter, tôi muốn hỏi cậu... Cậu có thể đổi chỗ với tôi một buổi được không? Chỉ vài phút trước giờ học thôi cũng được."

"Tại sao?" Không thèm dành ra đến một giây để suy nghĩ, Harry lập tức bày tỏ sự khó hiểu của mình. Goyle không phải một đứa thường hay bày mấy trò lừa lọc tai quái, nhưng chắc chắn cậu ta cũng chẳng phải kiểu người có thể "xin phép" người khác một cách lịch sự như vậy.

"Là thế này, trong vụ cháy hôm đó tại Phòng yêu cầu, cậu biết đấy, Ronald Weasley đã cứu mạng tôi... Nhờ vậy nên giờ tôi mới có thể xuất hiện ở đây, tôi nghĩ mình cần cảm ơn cậu ta."

DraHar • Young & Beautiful [END]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ