Chap 2. Lỡ thôi mà

1.1K 113 6
                                    

Lúc này cũng đã là 10 giờ, Lâm Anh xem hết tập phim truyền hình mới chịu rời khỏi sofa, đứng dậy hướng về phòng ngủ. Đi ngang qua phòng Thùy Trang, cô có đứng lại một chút hình như đã 3 tiếng rồi chưa thấy cô nhỏ ra khỏi phòng. Chắc là ngủ rồi, Lâm Anh nghĩ vậy liền đi về phòng.

Ở trong phòng Thùy Trang lúc này, nàng vừa cất gọn quần áo vào tủ, sắp xếp một số vật dụng cá nhân sao cho thật ngăn nắp rồi mới ngã lưng xuống giường.

Đôi mắt lơ đãng nhìn lên trần nhà, mới xa gia đình có vài tiếng thôi mà nàng đã nhớ họ rồi, không biết khoảng thời gian sao này mình có ổn không nữa.

Nghĩ tới nghĩ lui, Thùy Trang quyết định gọi về nhà một cuộc, rất nhanh mẹ đã bắt máy.

"Thùy Trang "

-Dạ mẹ, con nhớ mẹ quá à.

Giọng của mẹ ấm áp phát ra khiến nàng suýt rưng rưng, nhưng vì sợ bà ấy lo nên phải giấu đi biểu hiện thật lòng.

"Trẻ con, đã ăn uống gì chưa "

-Dạ rồi, dì đã nấu cho con ăn rồi mẹ.

Cuộc trò chuyện kéo dài trong 30 phút, Thùy Trang phải để mẹ nghỉ ngơi thôi, phần là vì nàng sợ càng nhìn mẹ lâu sẽ càng không nỡ xa bà ấy. Tắt điện thoại, nằng nằm vặt ra giường, vắt tay lên trán suy nghĩ, tự nhiên thấy bụng mình hơi cồn cào. Cũng phải, bình thường ở nhà nàng ăn khoẻ lắm, hôm nay đến chổ lạ nên hơi kìm nén lại, ăn có chút xíu à.
Thùy Trang ngồi dậy, lục trong túi đồ lấy ra vài gói mì mà nàng lén mẹ đem theo, mẹ không cho nàng ăn mì vì sợ bị nóng. Chọn ra một gói, Thùy Trang nhảy chân sáo mở cửa đi ra ngoài. Cả nhà tối om, nhìn xung quanh không thấy Lâm Anh đâu, đoán là cô ấy đã ngủ nên càng thoải mái vào bếp.

Lọ mọ mãi mới tìm được công tắc đèn, Thùy Trang còn thầm phán xét Lâm Anh thật keo kiệt vì không gắn đèn nhỏ trong nhà cho dễ nhìn đường.

-Em làm gì đó?

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới, mới vừa lấy cái nồi còn chưa hứng nước đã bị một giọng trầm thấp làm cho mất cả hứng. Thùy Trang quay lại liền thấy Lâm Anh dựa người vào tường, một tay chống hông nhìn mình.

-Cho tôi sử dụng bếp một chút được không? Tôi hơi đói bụng.

Nàng cười giã lã, cố tỏ ra lịch sự mà xin phép, dù ghét thì ghét chứ vẫn mang phận ở nhờ nhà người ta, không quá khích được.

Lâm Anh đáng lẽ đã ngủ, nhưng đang thiu thiu thì nghe có tiếng lục đục trong bếp làm cho bị đánh thức, đi ra xem thì bắt gặp một cô bé đang lui cui ở đấy. Trong đầu bỗng nãy lên gì đó, liền lắc đầu, lạnh nhạt nói:

-Không, nhà tôi có quy định không được sử dụng điện chung sau 10 giờ tối, thời buổi kinh tế khó khăn, em thông cảm. (cà chớn dễ sợ)
Khoé môi cô cong lên ý muốn chọc ghẹo, ai mượn lúc nãy làm bộ ngại ngùng ăn ít chi, giờ đói rồi thấy chưa. Vừa lắm. Nói rồi cô quay lưng vào trong, phẩy phẩy tay, đi ngang công tắc đèn thẳng thừng nhấn một cái, căn bếp lần nữa rơi vào trạng thái đen thui thùi lùi.

Thùy Trang cầm gói mì trên tay vò vò, tức muốn hộc máu họng luôn á. Do không thấy đường thôi, chứ thấy đi nha, chắc nàng chọi cái lọ tiêu vô đầu bà chị chủ nhà khó ưa quá.

Bị Gấu cắn có làm sao không (Cover)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ