Chương 6: Những ngày nắng ấm

106 17 2
                                    

Người ta nói, cách trang trí ngôi nhà cũng là một phương thức thể hiện phần nào bản chất con người.

Căn nhà của Taehyung phong phú màu sắc và vật trang trí hơn cả con người anh, nơi đây khiến Jungkook nghĩ rằng cậu đang lạc vào xứ sở cổ tích, như những ngôi nhà trong phim Ghibli cậu từng xem nhiều trên Ti-vi. Hầu hết chất liệu nội thất được làm bằng gỗ và gạch ngói, khăn trải bàn vải xô thêu hoa văn cây thường xuân, và toàn bộ chén bát, ly cốc là gốm sứ màu trung tính. Phòng bếp không khác gì phòng triển lãm nghệ thuật, anh trưng bày trên tường các khung tranh đầy đủ kích thước từ lớn đến nhỏ, có vài bức vẽ cảnh, có vài bức chỉ vẽ độc mấy mảng màu nóng lạnh pha trộn vào nhau, nom giống màu của bình minh và hoàng hôn đến lạ. Phải thừa nhận trong sự cảm thán, rằng chúng đẹp độc lạ và vừa mắt. Jungkook cứ nhìn mãi, nhìn mãi, đến khi Taehyung thông báo với cậu cơm đã chín và trái cây vừa gọt xong.

Taehyung có vẻ không thích kéo rèm cửa che đi ánh nắng, tất cả loại rèm trong nhà anh đều phải mỏng dính như giấy viết và có màu kem sữa, để không làm ảnh hưởng đến cuộc dạo chơi của ánh nắng trong căn nhà.

Jungkook uể oải tựa lưng vào ghế, cậu không còn chút sức lực nào để giúp Taehyung sắp bát đũa ra bàn. Nắng ban trưa làm đầu óc cậu có chút lâng lâng nhẹ, mặc dù cách một lớp rèm mỏng đã khiến nắng đỡ gay gắt hơn, nhưng cậu vẫn chưa quen với việc đâu đâu cũng là nắng. Có lẽ việc phải sống trong bóng tối từ cái tuổi đôi mươi đã khiến cậu không thể dạn dĩ phơi mình ra trước ánh sáng.

"Sao thế? Cậu còn khó chịu à?"

Taehyung hỏi, rất dễ nhận ra là anh đang lo lắng. Cậu mỉm cười nhưng mí mắt nhắm nghiền, một điều cậu vô cùng thích ở Taehyung chính là việc anh không thể che giấu cảm xúc của bản thân. Anh quá dễ đoán, hoặc do cậu tự mãn mình hiểu rõ người khác đến mức nào.

Cậu đáp khẽ:

"Taehyung à, tôi say nắng mất rồi."

Anh tròn mắt ngạc nhiên:

"Say, say nắng ai?"

Jungkook quên béng mất một chuyện, giao tiếp với Taehyung thì không nên nói năng mập mờ ám muội, bởi anh ngây thơ nên rất dễ hiểu lầm ý đồ của người khác. Cậu ngồi thẳng lưng và bắt đầu cầm đũa, đuôi mắt cong cong không giấu nổi ý cười:

"Nhà của anh tràn ngập nắng. Bây giờ tôi mới hiểu vì sao anh có nước da màu mật ong."

"À!" - Anh bối rối thốt lên, nhận ra bản thân đã hiểu sai vấn đề.

Jungkook thử muỗng canh đầu tiên nhưng lại quên thổi nguội, cậu thè lưỡi suýt xoa. Anh rót vội cốc nước lọc, đẩy đến phía cậu. Cậu hấp tấp uống một ngụm nước, cảm giác bỏng rát nơi đầu lưỡi cũng thuyên giảm phân nửa. Ngó thấy Taehyung vẫn nhìn mình chòng chọc, cậu ho khan mấy tiếng ngại ngùng, rồi vẽ chuyện:

"Ngày tôi còn nhỏ, nếu bị phỏng lưỡi thì bà nội đều thổi cho tôi, tôi há miệng ra như này, xong bà thổi phù phù vào. Hồi ấy tôi háo ăn lắm, cứ đến giờ ăn là chọc đũa vào đĩa trước cả ông bà và cha mẹ, rồi họ không cảnh báo kịp cho tôi là món thịt ấy mới nhấc khỏi bếp ga, nên tôi bị bỏng miệng suốt."

Taekook | Tinh Cầu Nơi Đáy MắtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ