11

931 99 4
                                    

Ở đời làm nghề nào cũng có cái vất vả. Làm tài xế cũng có cái cực khổ khi cầm nắm mạng sống của khách hàng trên chính vô lăng của mình. Nhưng anh tài xế phục vụ cho cậu chủ nhà họ Jeong này đã làm tài xế riêng ngót nghét hơn một năm nay, vẫn chưa bao giờ thấy cậu ấy đáng sợ như lúc này.

Jeong Jihoon, cậu ấy đang huýt sáo.

Rõ ràng từ lúc anh tài xế phục vụ cậu chủ đến giờ vẫn chỉ thấy cậu ấy một mặt lạnh lùng, nghiêm túc xử lý công việc hoặc nghe tin thời sự. Nhưng hôm nay khi chuẩn bị lái xe đi dự họp, cậu ấy lại yêu đời đến lạ thường, lúc bước chân lên xe còn nhỏ giọng nói "Thời tiết hôm nay sẽ rất đẹp".

Anh tài xế không biết liệu cảm quan của mình có sai lệch gì so với cậu chủ hay không, nhưng lúc đó mưa đang xối xả như thác đổ. Chắc có lẽ thời điểm cậu chủ rời khỏi nơi họp mặt, đã thành công câu kéo thêm một nhân vật xuất chúng khác lên xe cùng mình. Qua kính chiếu hậu, ngón tay cậu chủ bất giác gõ từng nhịp, khuôn mặt khó ngăn được tiếu ý đã kéo dài đến thái dương.

Lee Sanghyuk cũng không biết vì sao lại đặt lòng tin vào kẻ này mà chấp nhận ngồi ăn tối cùng hắn, ở một nhà hàng Fine Dining sang trọng, với dàn nhạc giao hưởng đang kéo điệu Waltz chậm rãi phù hợp với một buổi hẹn hò đầy lãng mạn, điều mà trước đây anh chưa bao giờ trải nghiệm qua. Anh không dùng bất kì món nào ở trên bàn, trừ ly rượu vang được rót cùng một chai với ly rượu của Jeong Jihoon.

"Anh đa nghi thế à? Nếu muốn hại chết anh thì đêm đó anh say bí tỉ em đã làm rồi. Hà tất còn mời chào làm quen với anh đến bây giờ?"

Lee Sanghyuk vẫn im lặng không nói.

"Được rồi, em sẽ nói lý do vì sao em mời anh đi ăn."

Bàn tay giơ lên giữa không trung ra hiệu cho ban nhạc dừng chơi, Jeong Jihoon cầm lấy ly rượu vang, sắp xếp lại câu chữ trong đầu mới dám thổ lộ.

"Em, vốn không phải thuộc dòng máu nhà họ Jeong."

Từ lúc bắt đầu đến giờ Lee Sanghyuk vẫn một mực lắng nghe với chiếc lưng thẳng tắp nhìn thẳng về phía bàn ăn, sau khi nghe hắn nói một câu này mới đảo tròng mắt nhìn hắn.

"Xuất thân của em là một đứa trẻ mồ côi lớn lên ở khu vực phía Bắc, ở một cô nhi viện với những đứa trẻ bị bỏ rơi, đều là những sinh linh rất đỗi bình thường, cũng là nơi mà Jeong Jihwan vẫn luôn quyên góp tiền để duy trì nuôi dạy tụi nhỏ. Cứ mỗi năm hắn sẽ đến một lần và đưa một đứa trẻ đi, hắn bảo sẽ đưa những đứa trẻ đó đến thành phố lớn để nuôi dạy nối nghiệp hắn làm một nhà nghiên cứu dược thảo."

Hắn xoay xoay ly rượu vang trên tay, đột nhiên siết nhẹ ngón tay ở cán ly, giọng điệu thay đổi thành giận dữ.

"Năm năm trước, hắn đến đón em đi. Nhưng thực chất không phải để nuôi dạy nối nghiệp hắn, mà là trở thành vật thí nghiệm để hắn điều chế các loại thuốc lai tạo, thuốc gây nghiện. Ban đầu, hắn đưa em đến phòng thí nghiệm và dùng lời ngon ngọt để làm dịu adrenaline của em, sau đó hắn tiến hành tiêm thuốc để biến em thành kẻ đi săn. Để biết thuốc có tác dụng hay không, và tác dụng thế nào, hắn dùng đủ mọi loại tra tấn khiến adrenaline của em tăng đột ngột, chích điện, đánh đập, thả em vào một chuồng đầy chó dại, không có gì là hắn không dám làm"

Néctar | Choker • Guria • On2eusNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ