16

1.1K 110 5
                                    

Mùi xạ hương len lỏi vào cánh mũi giúp não bộ chợt tỉnh táo. Sanghyuk muốn trở mình vươn vai, nhưng khi cố nhấc một cánh tay lên thì đã bị một cơn ê ẩm khiến anh cau mày. Hít một hơi thật sâu để dùng lực ngồi dậy giữa lớp chăn mền lộn xộn, tiếng thở đều vang lên bên tai làm anh bất giác quay đầu nhìn. Hai người ngủ quên bên ngoài chiếc sofa lớn từ sáng sớm hôm nay. Lấy lại xúc giác từ phần hạ bộ, không còn thấy cảm giác dính nhớp của tinh dịch, lại đảo mắt nhìn xuống bờ ngực phẳng giờ đã chi chít vết hồng quanh đầu ngực và xương quai xanh, Sanghyuk khổ não lấy tay ôm mặt. Tất cả hình ảnh cùng âm thanh sống động đêm qua lại ùa về như gió xuân thổi đến, anh không giấu được nỗi xấu hổ đang bao vây lấy mình, chỉ có thế hờn dỗi siết tay lấy hai bên má.

Vậy mà lại làm tình cùng hắn thật.

Lee Sanghyuk dấy lên cảm giác hỗn độn khó tả. Cả một khoảng thời gian dài tránh né người lạ, hạn chế tiếp xúc trò chuyện với cơ số người dù là đối tác lớn hay khách hàng, cùng lắm cũng chỉ đi ăn tối gặp mặt vài lần hiếm hoi. Ngay cả Kim Hyukkyu thân thiết với bản thân nhiều năm như vậy cũng chưa từng dùng bữa cùng nhau một lần. Cũng bởi vì anh biết quá rõ sự nguy hiểm mà bản thân phải đối mặt nếu ở cùng một không gian nhỏ hẹp với kẻ đi săn, hậu quả không những khiến bản thân mất mạng nếu họ không thể khống chế việc tước đi lượng máu vượt mức cho phép, mà còn phát sinh quan hệ lăn giường không điểm dừng.

Lee Sanghyuk biết rõ chứ. Vậy mà khi gặp một người như Jeong Jihoon, anh đã gạt bỏ sạch sẽ những tự tôn cao ngạo của bản thân. Thậm chí lúc nhìn thấy hắn thân mật với người khác, trong lòng lại cồn cào bứt rứt. Lúc hắn cứu lấy mình thì lại càng không chút thể diện nào mà ôm lấy nài nỉ hắn xâm chiếm cơ thể mình. Sanghyuk không muốn biết dù đã biết rất rõ, anh đã vô tình cho phép một người được ương ngạnh bước vào cuộc sống vô vị cô độc này, đem mọi tâm tư bộc bạch để dựa dẫm vào hắn, muốn hắn bảo vệ mình. Mà Jeong Jihoon cũng không ngần ngại đưa tay về phía anh, không những không cười chê, còn vỗ về an ủi hết mực.

Lee Sanghyuk hoàn toàn để Jeong Jihoon vào trong tim mất rồi.

Anh không muốn hắn biết được. Vì chưa chắc gì, hắn cũng có cảm xúc như thế đối với anh.

Cố gắng lôi cơ thể ra khỏi ghế sofa để đi lấy quần áo. Chỉ vừa mới chống tay đứng dậy thì đôi chân phản chủ chẳng còn chút sức lực nào khiến anh té phịch xuống ghế lần nữa. Âm thanh vừa rồi cũng khiến gã tội đồ nào đó thức giấc. Hắn nheo mắt nhìn anh, giọng ngái ngủ hỏi.

"Anh dậy sớm thế, ngủ thêm chút nữa đi"

Sanghyuk nhìn thấy bàn tay hắn vòng qua eo mình lôi cả người lại gần hắn. Phần thắt lưng ê ẩm chẳng còn sức đâu mà chống đối, bị hắn ôm lấy nằm xuống đối diện, tóc đen cọ cọ vào ngực mình, còn hôn lên bụng.

"Anh ơi hay mình làm thêm một lần nữa nhé?"

Người bị ôm lập tức nổi giận, lấy tay tát vào gáy hắn, doạ nạt.

"Cút ra, còn chưa thấy tôi đủ thảm hay sao?"

Jihoon ngẩng đầu bĩu môi.

"Tối qua anh dễ thương quá trời, vậy mà sáng nay lại cau có nữa rồi"

Néctar | Choker • Guria • On2eusNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ