Chương 15: Biển Cả Và Ngọn Hải Đăng

141 15 0
                                    

Khi Wonwoo bình ổn lại tinh thần đã là buổi chiều của ngày hôm sau, cảm giác đầu tiên là nhói đau ở vị trí cắm đường truyền dịch với một cây kim lớn. Huang Minju đang bình thản ngồi sát bên mép giường gọt hoa quả, thì ra, mùa xuân, phải ăn lê không bỏ hạt, là vì "hôn thê".

- Soonyoung đâu rồi?

Câu hỏi của Wonwoo khiến Minju đen mặt. Không phải là "em có mệt không?", "em ở đây đã lâu chưa?" mà lại là "Soonyoung đâu rồi" ư?. Rốt cuộc cái người tên Soonyoung đó, đối với luật sư Jeon có ý nghĩa như thế nào, mà vừa thoát mê hồi tỉnh cậu đã muốn nhìn thấy anh, còn người trước mặt thì lại chẳng thèm bận tâm, xem như không tồn tại?

- Anh ăn lê đi, em xuống nhà ăn mua cháo! - Thạc sĩ kinh tế nhưng có nghề tay trái là bán lươn

- Tôi hỏi Soonyoung đâu? Tôi đã nghe thấy giọng anh ấy rồi! Người đâu? - Wonwoo vẫn cố chấp hỏi, ngữ điệu có phần mất kiên nhẫn

- Người làm gì còn ở đây cho anh tìm nữa. Hôm qua em đã cố năn nỉ anh ấy ở lại đợi đến khi anh tỉnh để hai người có thể dễ dàng gặp nhau nhưng anh Soonyoung nhất quyết rời đi, còn nói từ nay về sau sẽ không đến làm phiền anh nữa! - Minju bày ra vẻ mặt ủy khuất nói

- Cô là ai vậy? - Wonwoo lấy làm khó hiểu hỏi, ý ở mặt chữ, "cô là ai mà dám nói dối tôi về Soonyoung?"

Dù cho sự việc hôm qua đã gây đả kích đến tinh thần Wonwoo nhiều như thế nào, dù cho hôm nay tỉnh lại đã chẳng còn chút kí ức vụn vặt nào xẹt qua tâm trí héo mòn vì bị tổn thương, thì cậu căn bản vẫn luôn và chỉ luôn tin tưởng một mình Soonyoung. Thế nên khi nghe người phụ nữ này lên tiếng đặt điều về anh, Wonwoo ngay lập tức muốn bùng nổ. Giọng nói của anh dễ nghe đến thế, trong tình cảnh bi thương nhất đã vượt qua muôn vàn lớp kính phòng bị để tiến đến ủ ấm trái tim đã suýt bị đóng băng của Wonwoo. Vậy mà, cô ta dám nói anh nhất quyết rời đi sao?

- Em là Minju, con dâu tương lai của nhà họ Jeon đây mà? Anh dễ dàng quên mặt em đến thế sao? - Thạc sĩ Huang sốt sắng kêu lên

- Xin lỗi nhưng mà, tôi làm gì có anh hay em trai nhỉ?

Biểu cảm trên gương mặt Minju trở nên méo xệch, khí thế "hôn thê" của cô nàng bỗng chốc thu bé lại vừa bằng một cái hạt táo. Đứng trước một người như Jeon Wonwoo, miệng lưỡi trơn tru của một thạc sĩ kinh tế bao năm chạy mượt như slide thuyết trình, lúc này như wifi mất sóng.

- Ba tôi cũng không có ý định lấy vợ bé, vậy cô đây làm cách nào để trở thành con dâu tương lai của nhà họ Jeon vậy? - Wonwoo tiếp tục dùng giọng điệu châm biếm mỉa mai để vặn hỏi Minju

- Em là... hôn thê của anh mà?

- Chê!

- Dạ?

- Cô đừng thở dài nữa... - Wonwoo xuống giọng

- Em thực sự, thực sự rất thích anh Wonwoo mà! - Thấy luật sư Jeon xuôi xuôi, cô nàng bắt đầu nũng nịu

- Thở ngắn thôi, tốn oxy!

Wonwoo dứt khoát gạt bàn tay đang đặt lên đùi mình, cắn răng rút kim truyền dù phần cánh tay bị bỏng vẫn còn râm ran âm ỉ như có hàng ngàn, hàng vạn con ong thi nhau châm chích. Cậu có thể quên đêm qua mình đã khốn đốn như thế nào, nhưng không thể phủ nhận được giọng nói của Soonyoung đã rót đầy vào trái tim trống rỗng của cậu những ái ân mềm mại dịu dàng nhất.

Chuyển ver | WonSoon | Từ Thích Thích Thành Yêu Yêu Rồi Thương ThươngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ