Editor: Gấu Gầy
Người đến không phải là ai khác, chính là Đới Hưng Chương vốn đã chết!
Trước đó ở hành lang lầu hai, Sài Cương đã chứng kiến Đàm Nhạc kéo xác Đới Hưng Chương, sao chỉ chớp mắt đã sống lại?
"Đới đại ca, chuyện này rốt cuộc là thế nào? Anh không phải đã..."
"Tô Mạch đã cứu tôi!"
Đới Hưng Chương ngắt lời: "Lát nữa tôi sẽ giải thích, mau đi theo tôi!"
Lũ chuột hung hãn bao phủ Lữ Lan Lan, sau đó điên cuồng lao về phía Sài Cương và Đới Hưng Chương, Đới Hưng Chương vội vàng túm lấy Sài Cương đang ngẩn ngơ chạy ra khỏi phòng, sau đó đóng cửa.
Chin chít! Rầm rầm!
Lũ chuột điên cuồng đập vào cánh cửa gỗ, tình hình này e là không thể chống đỡ được bao lâu nữa.
Dù trong lòng có nhiều nghi vấn, nhưng đang lúc nguy cấp, Sài Cương chỉ đành kìm lại, theo sát Đới Hưng Chương chạy về phòng khách.
Khi đến phòng khách, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt hắn là Mark đang chuẩn bị cõng Đàm Nhạc lên lầu!
"Ủa? Phát Tài cũng không chết này?!"
Mark rất phản cảm với cái tên giống tên chó này, nhưng bây giờ không phải lúc để so đo tính toán, đành hung hăng nói: "Còn không phải tại cậu sao? Nếu không phải cậu... Hừ!"
Sài Cương bị mắng không hiểu chuyện gì, vẻ mặt mơ hồ trừng mắt nhìn Mark.
"Đứng đó làm gì? Mau lên đây đi!"
Giọng nữ quen thuộc vang lên từ lầu trên, không phải Tiêu Nhã thì còn ai nữa?
Lúc này Sài Cương hoàn toàn bối rối, cho đến khi bị Đới Hưng Chương kéo vào một căn phòng ở lầu hai mới chậm rãi hoàn hồn.
Căn phòng này không hề xa lạ, hắn và Tô Mạch cũng từng tới đây, nhìn bố cục rõ ràng là phòng của phái nữ. Trong nhà cổ chỉ có hai người phụ nữ, phòng Hạ Bối ở tầng dưới, khỏi nói cũng biết căn phòng này của ai.
"Đúng rồi, Tô Mạch đã chết rồi, bị con tạp chủng Lữ Lan Lan giết chết!" Sài Cương sau khi hoàn hồn vẻ mặt tràn đầy áy náy, "Đều tại tôi không tốt, nếu không phải tôi..."
"Yên tâm đi, cậu ấy vẫn còn sống!"
Nói xong, Tiêu Nhã lấy ra một cây kẹo que từ trong túi Đàm Nhạc.
"Á? Cây kẹo que này... sao lại giống y hệt Tô ca vậy?" Sài Cương vẻ mặt khiếp sợ.
"Chưa thấy ai ngốc như cậu!" Mark đứng bên cạnh chế nhạo.
"Mẹ kiếp! Muốn ăn đập phải không?"
Sài Cương siết chặt nắm đấm, thế nhưng Mark vẻ mặt khinh thường căn bản không sợ.
"Thôi được rồi, đừng ồn ào nữa!"
Tiêu Nhã giải thích: "Thực ra chúng tôi đều không chết, Tô Mạch cũng không chết... đây chỉ là 'trò đùa ác ý' của Đàm Nhạc mà thôi."
Chỉ là 'trò đùa ác ý' này có hơi đáng sợ, Tiêu Nhã đã chết một lần đến bây giờ vẫn còn sợ.
"Tôi bị Lữ Lan Lan giết." Đới Hưng Chương thở dài, bất đắc dĩ nói," Lúc đó Tiêu Nhã và Mark đều biến mất, tôi và Lữ Lan Lan đi tìm họ, lạc vào phòng của Hạ Bối."
BẠN ĐANG ĐỌC
Hai Nhân Cách / APP Mộng Đẹp [EDIT] - Tiểu Sinh Vô Danh
AdventureTên truyện: Hai nhân cách / APP Mộng Đẹp Tác giả: Tiểu Sinh Vô Sinh Editor: Gấu Gầy