Tòa thuyền lâu này kiểu dáng rất đặc biệt.
Thân thuyền được làm từ một thân cây nguyên khối mà điểm cực kỳ độc đáo là cuối đuôi thuyền là một thân cây vô cùng lớn chính là cây đào mà cả hai tìm được mà càng quan trọng hơn cái cây này còn sống.
Thành Nghị thật sự khâm phục khả năng thiết kế của Lý Liên Hoa, y thật sự đem một cái cây còn sống lên thuyền được.
Dưới đáy thuyền không có máy chèo mà là hai bánh xe cực lớn, đương nhiên là bên trong khoang thuyền trống rỗng, đó chính là nơi dành cho Tiểu Hắc rắn lớn hoạt động làm cho cả con thuyền di chuyển.
Phía trên là có hai tầng, tầng dưới là không gian sinh hoạt, tầng trên theo ý kiến của Thành Nghị làm thành một cái lâu để ngắm sao. Thuyền có vườn rau trước khoang thuyền là mấy ô vuông để trồng rau cải.
"Liên Hoa nó thật là khoa trương "
Thành Nghị nữa ngồi nữa nằm ngó ra ngoài thuyền nhìn cảnh vật bên sông cảm thán.
"Còn không phải vì ai đó không nỡ từ bỏ gốc đào này sao "
"Nhưng mà không đem nó theo Tiểu Hắc sẽ không chịu đi, không chịu đi thì sẽ không có ai chèo thuyền, không có ai chèo thuyền chúng ta sẽ không đi được "
"Đúng đúng, đệ nói đều đúng. Không sao đâu chẳng qua là nó hơi kỳ lạ chút thôi."
Cả hai đi đường thủy địa điểm tiếp theo muốn đến là Giang Châu. Lý Liên Hoa nghe nói ở đó có kỳ nhân vừa đến muốn đến đó nghe ngóng.
Đi hết hai ngày đường mới đến Giang Châu, Lý Liên Hoa chờ đến tối mới cho thuyền vào bến đậu lại dẫn theo Thành Nghị lên bờ quyết định ngày mai đi nghe ngóng tình hình.
"Liên Hoa nếu gặp lại Phương Đa Bệnh, Địch Phi Thanh, Tứ Cố Môn, huynh sẽ làm gì " Thành Nghị cuộn trong chăn ngủ không được hỏi Lý Liên Hoa ở giường đối diện.
"Còn có thể làm gì, chúng ta là cố nhân, là người quen cũ. Cố nhân gặp lại uống một tách trà nói lại chuyện xưa, mọi việc cứ thuận theo tự nhiên. Đừng nghĩ nhiều, ngủ đi "
"Ừm"
Lý Liên Hoa kỳ thật đã nghĩ đến chuyện này cũng biết họ đang tìm mình, chẳng qua là chưa có cơ hộ gặp lại họ. Tiểu Bảo là đệ tử A Phi là tri kỷ, Tứ Cố Môn là cố nhân, sớm muộn sẽ gặp lại, y cũng không lo lắng, hơn nữa hiện tại y có người thân có người phải bảo vệ và quan tâm đó mới là điều quan trọng.
Con thuyền lớn đậu ở bến thuyền, dù bến thuyền cách thành trấn khá xa nhưng sáng hôm sau quả nhiên vẫn thu hút nhiều người đến nhìn, chủ thuyền lại không thấy đâu.
Cả hai bỏ thuyền đi cũng không sợ, có Tiểu Hắc trấn giữ còn sợ gì nữa.
"Liên Hoa ta cũng có thể mặc giống huynh "
Thành Nghị nhìn y phục trên người lại nhìn y phục của Lý Liên Hoa nói.
Y phục của y rất tốt chất vải vô cùng tốt kiểu dáng cũng tương tự với bộ đồ mà y mặc khi xuyên đến. Rõ ràng là Lý Liên Hoa đã dụng tâm mà thuê người làm.

BẠN ĐANG ĐỌC
Kỳ Kỳ là Haqimi đáng yêu nhất.
أدب الهواةĐoản văn viết tùm lum không có mục đích. Độ dài không rõ có hứng là viết. P/s: Viết cho Kỳ Kỳ và đồng nhân mấy phim của Kỳ Kỳ, ai không thích xin đừng vào cảm ơn ạ.