7.5 - 7.7

221 10 0
                                    

5

Tôi nhìn theo tay bà ngoại chỉ, sáu cái động lớn ở bên trong mà là mỏ bạc ngày xưa?

Thế trên đường đi xuống đây có bảy tám cái lỗ có thể chứa được hai người đứng cạnh nhau cũng là mỏ sao?

Ngoài ra còn vô số cái lỗ nhỏ hơn.

Nói cách khác, đây không phải một cái động tự nhiên hoàn toàn mà là một mỏ khổng lồ được hình thành do quá trình khai thác liên tục.

Mỏ bạc lấy nơi này làm trung tâm, lan rộng về mọi phía.

Nếu vậy thì những ngọn núi gần đây chắc chắn cũng nằm trong phạm vi của cổ nhai, chẳng qua vì đây là trọng tâm của mỏ nên mới gọi là cổ nhai.

Bà ngoại thở dài, bảo Cung Mặc đặt gùi xuống, lấy mấy cái bình đất ra, cẩn thận đặt vào sáu cái lỗ.

Long Thất gia theo sát bà, trong lúc bà làm việc, ông đứng cạnh hút thuốc nhả khói vào người bà.

Khói mà Long Thất gia có lẽ cũng giống con gà ông ấy nuôi có thể xua được cổ, cũng là cổ của ông ấy.

Bà ngoại đặt vào trong xong, Long Thất gia liền cầm gậy tre đẩy vào, đợi đến khi chúng hoàn toàn hòa vào bóng đêm thì bắt đầu gõ nhẹ.

Có tiếng bình đất nổ tung, ngay sau đó là tiếng trườn bò và tiếng chộp lấy đồ ăn, thỉnh thoảng còn có tiếng trẻ con khóc, tiếng phụ nữ chửi bới, tiếng chó sủa mèo kêu.

Hàng ngàn âm thanh kỳ lạ nhưng sống động như thật.

"Đều là cổ dùng để mê hoặc con người, dụ con người đến gần để ăn thịt, đừng nghe, cũng đừng nhìn." Cung Mặc nắm chặt đèn pin trong tay tôi, nhẹ giọng, "Đừng chiếu đèn vào kẻo kinh động tới chúng, chúng sẽ thoát ra ngoài."

Nhưng máu từ đầu ngón tay trái của tôi vẫn chảy về phía gương.

Tôi có cảm giác trong những cái hố này đang ẩn chứa thứ gì đó rất mạnh mẽ.

Bao nhiêu năm qua bà ngoại không dám rời khỏi Miêu trại là để cho cổ trùng ăn những thứ này, tránh cho chúng chạy ra khỏi mỏ bạc, gây hại cho thế giới bên ngoài.

Nhưng nếu đã biết trong cổ nhai có loại cổ mạnh như vậy, tại sao không tìm cách giải quyết triệt để mà chỉ khống chế sơ bộ?

Chờ đút no những thứ trong sáu cái động, bà ngoại lấy ra một cái lọ máu trong gùi của Long Thất gia, cầm xơ mướp nhúng vào rồi lau từng chiếc gương bạc.

Mùi máu rất kỳ lạ, nó rõ ràng đặc như máu nhưng lại không có mùi máu, thay vào đó là mùi như mùi nhựa cây.

"Là nước của cây hòe." Thấy tôi nhìn, Long Thất gia liếc sang Cung Mặc, "Đợi Thải Chi làm xong, bà ấy sẽ nói cho cô biết."

Sáu chiếc gương bạc cao hơn một người trưởng thành, có rất nhiều chỗ bà ngoại không thể lau tới.

Tôi thấy Long Thất gia cũng không cao đến đó nên nhìn sang Cung Mặc, ý bảo anh giúp bà.

"Bà ấy tự có cách." Cung Mặc cúi đầu thấp giọng nói vào tai tôi, "Việc này anh không dám giúp, Ca bà làm việc này đã mấy chục năm, chắc chắn có cách."

Mộng tình cổ - Khát VũNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ