Mạnh dạn lay người nàng thử nhưng không có động tĩnh gì, Jisoo lo lắng chạy xuống phòng bà.
- Mẹ! Mẹ! Jennie cô ấy sốt, người nóng ran..
- Để mẹ lên xem - Bà buông cuống tạp chí đi nhanh lên lầu.
Jisoo theo sau lưng bà. Cô loay hoay đứng yên một chỗ, tình huống này cô chưa bao giờ gặp. Lúc trước nếu có sốt thì Jisoo mua tạm thuốc uống vào rồi khỏi, nhưng nàng đương nhiên là một cô tiểu thư quyền quý, liệu cách chăm sóc hời hợt đó của cô có áp dụng lên nàng được không?
- Con bé sốt cao lắm, tốt nhất nên kêu bác sĩ riêng tới con à. Đến bệnh viện sẽ rất phiền phức mà Jennie nó không thích mùi khử trùng ở đó.
- Mẹ gọi đi để con xem cô ấy ra sao rồi.
Bà vừa ra khỏi phòng thì cô đi tới sát mép giường nàng rồi ngồi xuống. Khuôn mặt nàng nhăn lại vì khó chịu trong người làm Jisoo sốt ruột lo lắng theo, giờ khắc này thật sự cô mong nàng khỏe mạnh, có thể nói gì cô cũng được hết.. Chỉ xin nàng đừng đau đớn như thế..
- Em sao khờ vậy? Hôm qua là tôi làm em tức giận lắm sao? Xin lỗi em nhiều lắm, nhưng có giận tôi thì cũng phải biết bảo vệ bản thân mình chứ? Thấy em lúc này tôi xót lắm, em biết không?
Nhận hết lỗi vào mình, Jisoo không cần biết ai sai ai đúng, cô muốn nàng khỏi bệnh.. Như thế cô mới đủ can đảm rời xa nàng. Lời nói Jisoo tuy nhỏ nhưng người bệnh đang nằm kia đã nghe thấy hết. Jennie muốn mở mắt lên nhìn người kia lắm nhưng sức nặng của mí mắt khiến nàng không thể.
- Mẹ gọi rồi, con ngồi đây trông con bé, mẹ xuống nhà kêu người làm nấu chút cháo cho con bé.
- Vâng.
Từ nãy giờ bà nghe xong điện thoại lâu rồi nhưng khi thấy Jisoo nắm tay con gái bà áp vào má mình rồi còn thì thầm gì nữa nên bà không muốn làm phiền.
Đơn li hôn nằm trên bàn, đã có sẵn chữ kí của cô. Có lẽ mãi không ai có thể hiểu được Jisoo đã chần chừ do dự rất lâu rồi mới run tay đặt bút xuống kí.
Không lâu sau bác sĩ đến, khám cho nàng rồi kê toa thuốc, sau khi khám xong không về liền mà dặn dò.
- Cô gái này sức khỏe yếu, nên giữ cho cơ thể lúc nào cũng phải được trong tình trạng mát mẻ, không nóng quá cũng không lạnh quá. Thuốc tôi để đây người nhà cứ cho bệnh nhân ăn uống đầy đủ uống thuốc đúng giờ thì mau khỏi.
Jisoo tiễn vị bác sĩ ra về rồi lên phòng nàng, cô không muốn để nàng ở đó một mình. Vào trong phòng thì đã không còn thấy bà đâu nữa, Cô nhìn tô cháo đặt trên bàn. Khẽ nâng người nàng dậy.
- Em ăn tí cháo, rồi uống thuốc nhé? Tôi đút em ăn.
- Ừm.. - Nàng trả lời trong cuống họng vì nàng thật sự rất mệt.
Một tay giữ nàng một tay cầm tô cháo, cô thổi cháo cho nguộn bớt rồi đưa lên miệng nàng. Đôi môi tái nhợt nhận lấy muỗng cháo có chút mím lại.
- Khó chịu ở đâu nói tôi biết, cháo có khó ăn không?
Nàng lắc đầu, Jisoo cứ thế giúp nàng ăn cháo. Tô cháo vơi dần thì cô cầm cốc nước và vỉ thuốc bóc ra. Nàng nhận được viên thuốc thì đắng nhăn mặt lại.