Trác Lan Giang không hoàn toàn tin tưởng Phương An, nhưng tình hình hiện tại không cho phép hắn nghĩ nhiều. Trác Lan Giang cầm lọ thuốc lên, mở nút ra đưa đến miệng nàng. Có điều tuyến nước bọt của nàng không hoạt động, hoàn toàn không thể nuốt xuống, toàn bộ giải dược đều chảy ra ngoài. Trác Lan Giang hơi khó chịu nhíu mày, bản thân không ngần ngại uống một hơi.
Hắn cúi người xuống, dùng miệng đút thuốc cho nàng, Phan Việt đưa tay che mắt Dương Thái Vi, theo quán tính kéo theo nàng xoay lưng lại.
- Phi lễ chớ nhìn!!!
Cơ thể Bạch Tiểu Sênh ngày càng nóng, hô hấp dần ổn định. Trong suốt 2 canh giờ, Trác Lan Giang vững vàng bảo hộ người trong lòng, một khắc không rời.
Bạch Tiểu Sênh mơ màng mở hé mắt, khung cảnh lạ lẫm khiến nàng lo sợ, nàng hơi cử động người, cơn đau lập tức ập đến, Bạch Tiểu Sênh chống tay lên giường ngồi dậy.
Tiếng bước chân từ sau truyền vào tai, nàng theo bản năng đưa tay lên đầu, phát hiện trâm cài tóc không còn, chỉ có thể cầm gối ném ra phía sau.
" Tiểu Sênh, là ta " Trác Lan Giang hoàn hảo né né tránh, hắn cầm bát thuốc đen ngòm trên tay ngồi xuống bên cạnh nàng.
" Huynh...thật sự...Trác Lan Giang?" Bạch Tiểu Sênh nghi hoặc nhìn nam nhân trước mặt, dù lần trước đã thật sự xác nhận là hắn. Nhưng nàng hiện tại vừa thoát khỏi cửa tử, thần trí không ổn định lắm.
Trác Lan Giang chăm chú nhìn nàng, hắn không nói gì, chỉ nhẹ gật đầu một cái thay câu trả lời.
Đời này của Bạch Tiểu Sênh, đều chỉ vì nam nhân tên Trác Lan Giang mà đỏ mắt.
" Thật tốt...người đó không phải là huynh...tốt quá rồi " Bạch Tiểu Sênh quỳ trên giường, hai tay chống lên nệm, vừa cười vừa khóc nhìn hắn.
" Tiểu Sênh, muội uống thuốc trước được không?" Trác Lan Giang xoa đầu nàng, hắn có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng không phải là bây giờ.
Bạch Tiểu Sênh nhìn bát thuốc đen ngòm không thấy đáy trong tay hắn, vô ý lộ ra tính cách trẻ con, nàng nheo mày, biểu cảm không che dấu chê bai bát thuốc này.
" không uống, loại thuốc này thật sự rất khó uống. Đừng nói là trẻ con, mấy người lớn lúc thấy ta kê toa thuốc này đều rất khó chịu "
" Phải uống " Trác Lan Giang không cho nàng cơ hội từ chối. Ánh mắt kiên quyết nhìn nàng.
" A Giang, trâm cài của ta đâu?"
" Cái đó của muội dính đầy máu, ta cho người chà rửa rồi " Trác Lan Giang múc một thìa thuốc đưa lên miệng thổi
" Cái gì? Huynh để nó ở đâu?" Bạch Tiểu Sênh lập tức ngồi bật dậy, vết thương bị động vào lại đau nhức dữ dội, nàng rít lên một hơi.
" Bạch tiểu Sênh muội muốn chết à? Nằm im đó, uống thuốc xong ta đi lấy cho muội "
" Không phải A Giang, độc trong trâm cài của ta gặp nước liền mất tác dụng, nó thật sự rất khó tẩm vào trâm đấy " Bạch Tiểu Sênh thở dài một hơi, khuôn mặt đột nhiên trầm lặng, không có nó, nàng không thể tự vệ được.
BẠN ĐANG ĐỌC
Nhân Gian Họa Tình 《Trác Lan Giang- Bạch Tiểu Sênh》
NouvellesCp Bạch Tiểu Sênh - Trác Lan Giang 《Hoa Gian Lệnh 》