Con tim đỏ hỏn hãy còn mệt nhoài đập từng nhịp trong lồng ngực, nàng bắt đầu cảm nhận rõ dần những cơn đau lan từ đỉnh đầu xuống tận vai và lưng. Jennie hé mở mắt, ống thở oxi nho nhỏ cạ vào mũi, bàn tay phải bị dán chặt bởi băng dính cố định kim truyền nước biển. Nhưng lòng nàng lại bất giác hân hoan, bởi nàng mờ mờ thấy một bóng lưng quen thuộc dần hiện lên trước mắt.
Jennie khẽ giọng - Jisoo? - nàng cố gọi nhưng giọng bật chẳng ra hơi, chỉ đập nhẹ nhàng vào không khí rồi ngỡ như vẫn là thinh không...
Và bóng lưng ấy dừng xoay lại, lưu lại gương mặt lo lắng trong ánh mắt nàng. Đúng là chị rồi, nàng mỉm cười nhưng không sao ngăn được dòng lệ nóng hổi lăn khỏi khoé mắt.
Jisoo đi vội tới, không quản những tổn thương đã và đang hiện hữu, chị nắm chặt lấy bàn tay ấy, đôi mắt đỏ lừ, long lanh nhưng vẫn cố chẳng để rơi dù chỉ một giọt mặn đắng, sợ làm Jennie lo lắng hơn
- Em tỉnh rồi! - vừa mở lời liền không sao giữ được quyền kiểm soát nữa, nước mắt cứ thế bò ra, trượt dài xuống má.
- Sao chị lại ở đây? - Nàng mệt nhọc gặng hỏi. - Không giận tôi nữa sao?
Jisoo lắc đầu, từng ngón tay vẫn đan chặt vào tay em - Vẫn giận, nhưng ta không có nhiều thời gian như thế để bỏ rơi nhau. Hơn tất thảy...tôi yêu em!
Kéo cái nắm tay của cả hai đặt lên lồng ngực mình, nàng lặng im một lúc thật lâu. Để chị được cảm nhận con tim nàng và cũng để nàng được nắm chặt đôi tay thô ráp mà đầy yêu thương ấy chặt hơn, lâu hơn. Nước mắt cả hai cứ thế lăn dài, thế mà đôi môi lại từng chút cong lên.
- Chị đúng là khờ! Jisoo à...em thật sự...yêu chị rồi!
Nàng siết chặt bàn tay Jisoo cố sức chồm dậy, và rồi được chị đỡ lên. Jennie ôm chặt lấy chị, ôm chặt thật chặt.
Jisoo, có lẽ vào sinh nhật chị năm trước, khi em không còn tặng chị một bó hoa thạch thảo mà thay bằng một chậu mai xanh, em đã phải lòng chị rồi, hay em đã yêu chị cách đây hai năm, khi em đưa chị chiếc ô trong suốt với một nhành mai xanh hoạ lên ấy. Em không rõ, không rõ bản thân đã thật sự yêu chị bao lâu. Chỉ là giờ đây em đã rõ một điều, ấy là em yêu chị, em yêu nhành mai xanh không giống một cành hoa thạch thảo...
Nhưng có phải bây giờ mới rõ là quá muộn không?
- Không! Em mới khờ, lẽ ra em cứ giấu chị mãi là được, chị sẽ chẳng bao giờ biết đâu.
- Nhưng em yêu chị!
Vì nàng yêu chị nên mới một lần vạch rõ tất cả, nàng không muốn lừa dối người nàng thật lòng yêu. Nàng không rõ mình yêu chị từ lúc nào bởi suốt những năm chị xuất hiện bên nàng, nàng vẫn luôn lẫn lộn trong sự phức tạp giữa chị, nàng và Veronica. Thế nhưng có vẻ nàng biết rõ đâu là thời điểm nàng hiểu rõ mọi thứ, hiểu đến giường như bày ra ngay trước mắt không sao phủ nhận, nàng yêu Jisoo vào chính cái khi nàng đập thẳng sự phũ phàng vào mặt chị, đặt một dấu chấm hết cho tất cả và trao cho chị quyền được lựa chọn có viết tiếp chuyện tình ấy hay không. Giây phút ấy từng nhịp đập trong lòng ngực đều mãnh liệt thừa nhận "Kim Jennie cô đã yêu chị ta, chỉ vì chị ta thôi"
BẠN ĐANG ĐỌC
(JENSOO) WISH
FanfictionCello, piano, bản tình ca, một bức hoạ, năm điều ước, cô ấy, chị và tôi... Used to the 180° Lời cảm ơn: Chiếc bìa fic từ Panacea_JJ