4

1.3K 140 19
                                    

"Ơ hôm nay mày không đi học à?"

Ryu Minseok đang bận vỗ bẹp bẹp đống kem chống nắng trắng bạch lên mặt, bắt gặp bạn cùng phòng vẫn còn thong thả ngồi mở máy đọc ebook dù mọi khi giờ này nó đã rời nhà đến trường.

Lee Sanghyeok nghe bạn gọi mới dời mắt xuống đồng hồ trên điện thoại, cảm thấy an tâm rồi gật gù rảo bộ đến lớp. Hôm nay Sanghyeok lần đầu tiên trong đời phá vỡ quy tắc học sinh năm tốt mười hai năm liền, đi trễ mười lăm phút so với giờ học, vốn chỉ dành cho một mục đích duy nhất.

"Ối! Bé mèo con mít ướt!"

Mẹ nó, không phải chứ?

Từ đằng xa Jeong Jihoon diện quần baggy jeans và áo hoodie hồng nổi bật đi đến bên cạnh cậu, giơ tay hào hứng như thể gặp lại người thân sau hai mươi năm xa cách. Đừng bảo mọi ngày hắn cũng đi trễ thế này nhé? Đúng là thành phần bất hảo mà.

"Ơ em không chào anh à? Tiền bối của em đang nói chuyện đấy?"

Mang vẻ lãnh đạm sugar me me go and sugar you you go, Sanghyeok không thèm trả lời.

"Em ăn sáng chưa? Đi ăn sáng rồi hẳn vào lớp cũng còn kịp"

Cánh tay rỗi rãi của đàn anh khoác lên vai gầy nhỏ nhắn, cũng kịp nhận lại ánh mắt cháy bỏng muốn thiêu rụi sự hào sảng từ đàn anh.

"Ây! Đừng nhìn ánh mắt nồng nhiệt đó mà! Anh ngại lắm ứ ừ."

Nói rồi còn muốn dụi dụi đầu lên vai mình. Quả nhiên, ở hiền gặp phiền.

"Tránh ra, tôi trễ rồi."

Cậu sinh viên muốn thoát khỏi nanh vuốt của đàn anh bằng cách hất tay mà bỏ chạy, chắc có lẽ vì sự phiền phức bủa vây chỉ còn lại mong muốn trốn khỏi đây thật nhanh mà suýt nữa Sanghyeok đã tông phải người đi phía trước.

Kịp rồi.

Jeong Jihoon lại bắt kịp cậu rồi.

Vẫn là cánh tay rắn chắc ấy ôm lấy cả người cậu kéo lại. Ngẩng đầu nhìn lên, là hơi ấm nóng ran như lửa lan tràn trên bờ lưng và cơ thể. Sanghyeok ghét cay ghét đắng chuyện này.

"Nhóc con, em hấp tấp cái gì?"

Đây là lời của Jeong Jihoon. Anh hạ đôi tay xuống và dời nó đến mái đầu mượt mà đen nhánh, xoa lên loạn xạ, bỏ lại đứa trẻ với tâm tình hỗn độn như tơ vò.

Anh vẫn ngồi cạnh cậu như cũ, vì lớp học đã chật kín chỗ.

Hôm nay không cần phải chia sẻ chung một cuốn sách giáo khoa nữa, nhưng lại dùng chung một cục tẩy.

Jeong Jihoon đã nỗ lực lắm rồi. Chuyện tỏ ra thật bình thường với Lee Sanghyeok ấy. Hắn bất lực quá, vì càng tỏ ra bình thường càng cảm thấy bản thân để ý em ấy ngày một nhiều hơn, đến nỗi tối qua còn mơ thấy sang nhà học nhóm gặp ba mẹ em xin chở em đi chơi nữa là...

Và đã có ai nói cho em ấy chuyện con người ta khi say mê thứ gì mà không thể hiện bằng lời sẽ thể hiện bằng ánh mắt không?

Tỉ như ngày nhỏ say mê bộ mô hình phân khối lớn ở cửa hàng đồ chơi, biết vòi vĩnh bố mẹ sẽ không thành, cứ trằn trọc đứng trước cửa kính nhìn nó thèm thuồng đến hơn cả tháng trời. Không được mua vẫn là không được mua.

Tình trong như đã • JeongLeeNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ