Chương 26

44 1 0
                                    

                                   
                                         

Sau hai tháng vất vả luyện ôn thi cuối cấp thì Thế Anh và đám bạn của hắn cùng Nguyệt Nguyệt vượt qua kỳ thi một cách thuận lợi. Với tinh thần cố gắng và đồng thuận với nhau, hắn và cô ấy cùng nhau rèn luyện ôn thi. Chẳng có gì khó khăn khi đó chỉ vỏn vẹn kiến thức hắn đã học qua, giống như những buổi học bình thường, hắn đem tinh thần thoải mái đó vào phòng thi...

                     

Một buổi chiều, ánh nắng mặt trời dần dần lặng đi nhường chỗ cho ánh trăng yên bình tỏ sáng. Năm con người, ba nam hai nữ cùng ngồi trên bậc cổ vũ trong sân bóng rổ.

Trung Tín cùng cô bạn gái tình chàng ý thiếp to nhỏ những điều mà hai bọn họ mới thật sự hiểu được. Nguyệt Nguyệt không che dấu được vẻ ngại ngùng khi nghiêng đầu dựa vào lồng ngực Thế Anh, hắn thoải mái vuốt ve đi từng lọn tóc bị gió làm thổi tung. Một khung cảnh lãng mạn dịu dàng đến vô thường.

                     

Như thế nào lại lọt ra một con người đơn độc đang cắn răng tủi thân, hai mắt như muốn nổ lửa nhìn chằm chằm vào những khí sắc tươi tắn tình yêu len lỏi từ bốn cái con người đó.

                     

"Thế Anh! Tín! Sao tụi mày không để ý đến tao... NÈ".

                     

Khi Đức Thiện la hét mới nhận được sự quan tâm của mọi người, hắn không phải không tìm được người yêu mà là chưa tìm thấy được một cô gái nào thích hợp với tiêu chuẩn của hắn.

Hắn nghe người ta nói bản thân chỉ cần đứng yên thì tình yêu cũng tự tìm đến nhưng sao đã kết thúc tuổi học sinh rồi mà vẫn chưa có một bóng dáng ai. Nên trách bản thân hắn đen đủi hay là các cô gái khác không có mắt nhìn.

                     

"Nhỏ nhỏ thôi, mặt trời bị mày dọa mà lặn xuống luôn rồi này"

Trung Tín để ngón trỏ lên môi ra ký hiệu im lặng rồi chỉ lên bầu trời. Như một điều hiển nhiên phi thực tế mặt trời bị tiếng la hét của thằng Tín liền bị dọa mà trốn đi.

                     

"Cái đầu mày á...".

                     

Nhìn xung quanh sân bóng rổ chẳng còn một bóng người, duy nhất chỉ còn năm người bọn họ. Thật sự là kết thúc năm cấp ba này, mỗi con người sẽ đi riêng rẽ một nơi. Trung Tín có rất nhiều ý tưởng cho cuộc phiêu lưu vòng quanh thế giới với cô bạn gái nhưng gia đình hắn lại đặt nặng trách nhiệm muốn hắn trở thành một bác sĩ.

Còn kẻ lang bang cẩu độc thân Đức Thiện một mực muốn trở về vòng tay mẹ hiền như vậy mới cảm thấy không tủi thân mà còn rất yên bình. Thế Anh theo sự nghiệp của ba mà tiếp tục tiếp quản công ty, không có gì quá hời để đào sâu vào. Nhưng trước tiên phải hoàn thành hết con đường đại học.

                     

Trước đó cũng có ý định về tương lai sau này, nhưng lại không quá kỳ vọng vào những thứ Thế Anh đã đặt ra trước đó. Trước 25 tuổi sẽ tự kinh doanh xây dựng một vốn riêng, mua một căn nhà có sân vườn rộng, thêm cái xích đu ngoài trời, để mỗi khi cuối tuần một nhà bốn người sẽ ngồi đó kể cho nhau nghe những chuyện ngọt ngào.

Andree x Bray (VER) Bên Nhau Là Hạnh Phúc Hay Đau Thương Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ