Chương 3: Anh ấy đâu rồi?

177 28 15
                                    

Mẹ cô bật cười, ánh mắt dịu dàng, bà đưa tay xoa nhẹ lên đầu cô, động tác đầy cưng chiều.

"Ừ, không sao đâu con, sẽ ngồi học ở phòng khách. Đồ ăn sáng mẹ để trên bàn, con vào ăn xong rồi lên lấy sách vở xuống học."

Yến An nuốt lại những lời định nói, rảo bước về phía bàn ăn. Trên bàn, mẹ đã chuẩn bị sẵn cho cô một phần bánh mì ốp la nóng hổi, cạnh bên là một ly sữa ấm nghi ngút khói. Yến An cầm lấy miếng bánh, chậm rãi xé một góc nhỏ.

Không kìm được, cô khẽ liếc mắt nhìn về phía phòng khách. Chỉ vừa đúng khoảnh khắc ấy, chàng trai kia bất ngờ ngẩng đầu lên. Ánh mắt hai người chạm nhau trong một giây ngắn ngủi.

Nhìn lén còn bị bắt quả tang, Yến An giật bắn cả người, cô vội cúi gằm mặt, cắn một miếng bánh thật lớn. Cô chỉ nhìn có một chút thôi mà, sao lại bị phát hiện nhanh vậy chứ?

Uống xong ngụm sữa cuối cùng, cô đứng dậy, gom đĩa và ly đặt vào bồn rửa rồi vội vàng quay người bước nhanh lên cầu thang.

Lên đến phòng, cô đóng cửa lại, dựa lưng vào cánh cửa, khẽ thở dài. Cô chưa chuẩn bị tinh thần để có gia sư, chứ đừng nói là một gia sư nam. Sau vụ đó, giáo viên cô học thêm từ trước tới nay đều là nữ.

Lấy lại tinh thần, Yến An bước đến bàn học, gom sách vở cần thiết. Bàn tay cô thoáng khựng lại khi chạm vào cuốn vở toán của mình, cô cắn môi, dứt khoát ôm tất cả vào lòng.

Không thể trì hoãn được nữa, cô phải xuống thôi. 

Yến An chậm rãi bước tới, đôi mắt khẽ liếc nhìn anh, vô thức siết chặt sách vở trong tay. Cô đấu tranh với suy nghĩ có nên chào trước không. Còn chưa kịp quyết định, anh ấy đã ngẩng đầu lên.

"Chào em, anh là Trần Chí Kiên, gia sư môn toán của em từ hôm nay." Giọng nói trầm ấm, dễ chịu vang lên, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.

Yến An theo phản xạ gật đầu, cố gắng che giấu sự bối rối của mình, đáp lại bằng giọng nhỏ nhẹ: "Em tên An."

Cô chậm rãi đi đến ghế đối diện Chí Kiên, cẩn thận đặt sách vở xuống bàn. Lần này, cô mới có dịp quan sát kỹ hơn. Dáng người anh cao, mặc chiếc áo sơ mi trắng đơn giản với quần tây tối màu. Mái tóc đen cắt gọn, nhưng có vài sợi hơi lòa xòa trên trán, khác hẳn với những bạn cùng tuổi mà An từng gặp.

Mẹ cô từ trong phòng bước ra, dáng vẻ đoan trang, dịu dàng trong bộ áo dài màu xanh nhã nhặn. Bà cầm trên tay một chiếc túi xách cỡ lớn, bên trong chắc hẳn là giáo án và tài liệu giảng dạy.

"Đến giờ mẹ dạy rồi, hai đứa cứ học đi nhé." Nói rồi, bà quay sang nhìn Chí Kiến, nở một nụ cười nhẹ: "Cảm ơn con đã nhận lời giúp đỡ con bé nhà cô, cứ tự nhiên như ở nhà nhé."

Chí Kiên đứng lên, gật đầu lễ phép: "Dạ, cô cứ yên tâm ạ."

Bà khẽ gật đầu hài lòng, sau đó mới quay người bước ra cửa.

Chí Kiên cầm cuốn vở bài tập của cô lên, định xem qua các bài toán mà cô đang gặp khó khăn. Nhưng khi nhìn vào nhãn vở, anh khựng lại, tên trên nhãn bị nhòe, những chữ cái mờ đi, không rõ ràng.

TRÁI MÙA HAY NỞ MUỘNNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ