Lần đầu tiên Trương Chân Nguyên uống rượu là một bữa nhậu "sương sương" với bạn cùng phòng ở Trung Hí. Kết quả cả phòng đều say quắc cần câu, mấy mạng đàn ông thân cao mười thước cứ thế ôm dính thành một cụm, đồng lòng ngủ luôn trên thảm lót nền khách sạn. Chỉ có Trương Chân Nguyên một mình trốn sau cửa nhà vệ sinh, thút thít gọi điện tỏ tình với Mã Gia Kỳ.
Gần đây, Mã Gia Kỳ vẫn luôn mất ngủ, tâm tình tệ đến không thể nào tệ hơn, lúc này cộng thêm giọng sữa đã say bí tỉ chữ được chữ không của Trương Chân Nguyên ở đầu dây bên kia, thật sự là muốn anh tức chết mà!
Người ta thường nói đừng nên hành động khi đang mất bình tĩnh, Mã Gia Kỳ vẫn luôn ghi nhớ đạo lí này, thế nhưng nó hoàn toàn không thể áp dụng cho ngày hôm nay... Anh mất đúng nửa tiếng đồng hồ để khoác áo ra khỏi ký túc xá, tìm đến đúng phòng khách sạn Trương Chân Nguyên đang ở mà xách người về biệt thự "hỏi tội". Nhưng anh vốn không ngờ được vị em trai này đã uống say mất kiểm soát luôn rồi!
Vừa "lôi" được người về phòng mình toan nói chuyện tử tế, thế mà chỉ trong nháy mắt, người nọ đã bổ nhào lên giường anh, thật kém may làm sao, Mã Gia Kỳ vừa khéo lại trở thành "nhân bánh" kẹp giữa chăn đệm trên giường và thân hình đô con của người đó.
- Đau! Đau! Đau! Đau chết anh rồi! Em còn đè nữa!
- Mã ca đáng yê... u hức~
Dù nói thế nào, Trương Chân Nguyên cũng không chịu xuống khỏi người Mã Gia Kỳ, ngược lại, còn ôm chặt thêm. Hai mắt em nhắm nghiền nhưng miệng lưỡi lại vô cùng bận rộn... Hết ghé tai anh thủ thỉ tâm tình, lại khóc lóc cầu xin Mã Gia Kỳ đồng ý hẹn hò với mình. Chỉ khi đã thành công "cướp" được nụ hôn đầu của người trong mộng, Trương Chân Nguyên mới chịu ngoan ngoãn ngủ thiếp đi.
Lúc em sực tỉnh giấc đã là giữa trưa ngày hôm sau, không lên lớp cũng không có lịch trình gì, em chỉ cảm thấy bàng hoàng không hiểu vì sao mình lại trở về biệt thự rồi còn ngủ chung với Mã Gia Kỳ. Người ta còn đang ôm em trong lồng ngực đây này!!!
Mã Gia Kỳ đêm ngủ không ngon, thấy động một cái liền tỉnh ngay.
- Dậy rồi à? Đói chưa? Muốn ăn gì?
- Em chỉ thấy cồn cào như sắp nôn ra thôi... Em vào nhà vệ sinh một chút!
Đồ có cồn như muốn cuốn phăng dạ dày Trương Chân Nguyên đi mất, may thay lòng dạ vẫn còn chứ ký ức thì bay đi hết cả rồi...
- Em nói em không nhớ chuyện đêm qua?
- Vâng... Đầu em giờ cứ ong ong... Đêm qua em... chọc giận anh rồi?
- Đêm qua không chọc nhưng hiện tại thì có! Anh nói cho em biết, Trương Chân Nguyên! Chừng nào em còn chưa nhớ ra những lời em nói đêm qua thì đừng tới tìm anh nữa! Chúng ta chiến tranh lạnh!
Trương Chân Nguyên thật sự hoảng rồi. Mã Gia Kỳ chưa từng giận em quá một ngày, hay có thể nói là một tiếng đồng hồ bao giờ. Vậy mà giờ anh lại tuyên bố với em rằng "đừng tới tìm anh", điều đó chứng tỏ chuyện xảy ra đêm qua chắc chắn là chuyện rất hệ trọng, không thể dễ dàng để em quên đi như thế.
BẠN ĐANG ĐỌC
Fanfic mì ăn liền
FanfictionThì chuyện là mình thường bị chìm sâu trong cái bể khổ mang tên writer's block nên thử viết vội vài thứ "cơi nới" đầu óc xem sao~