7

681 106 9
                                    

"Nhỡ họ qua bên này đảo thì sao? Nhỡ họ muốn giết chúng ta thì sao? Nhỡ họ đang lên kế hoạch để giết-"

Em thở gấp trong lúc Diệp Anh nắm lấy vai rồi nhìn thẳng vào mắt em, "Nghe kĩ tôi nói nè, Thuỳ Trang," cô gằn giọng, Thuỳ Trang nuốt nước bọt, "Chúng ta sẽ không chết, được chứ?"

Diệp Anh nhướng mày nhấn mạnh, "Tôi sẽ làm bất cứ thứ gì để bảo vệ chúng ta. Nếu họ biết chúng ta ở đây, thì rõ ràng là họ đã lấy đầu chúng ta rồi," Thuỳ Trang khó chịu với cái suy nghĩ đó, "Nhưng chúng ta còn sống, Trang à," cái nắm vai của Diệp Anh được nới lỏng.

"Và chúng ta sẽ sống để thấy được cái ngày thuyền cứu hộ đến đảo cứu cả hai. Hiểu không?"

Thuỳ Trang chớp mắt hai lần.

"Hiểu không?" Diệp Anh lặp lại, đưa tay phải nhẹ nhàng ôm má em.

Cô gái đầu hồng chầm chậm gật đầu, ngón cái Diệp Anh dịu dàng xoa lên làn da mịn màng của em. Diệp Anh mỉm cười, "Tốt, giờ đi ngủ đi, tôi trông ca đầu cho," nhưng Thuỳ Trang vẫn không di chuyển. Mắt họ vẫn dán chặt lấy nhau.

"Trang?" Diệp Anh thắc mắc, giọng cô nhỏ dần theo từng con chữ. Ánh lửa đỏ cam phản phất chiếu sáng gương mặt cô ở góc phòng.

Thuỳ Trang không thể ngừng nghĩ về cái cách Diệp Anh đối xử với em kể từ ngày đầu họ gặp nhau cho đến giờ. Diệp Anh luôn quan tâm, ân cần, nhưng mỗi ngày trôi qua, cô lại càng để tâm đến em hơn.

"Cái gì đấy?" Diệp Anh hỏi, nhướng mày, thả tay ra khỏi má Thuỳ Trang. Nhận ra mình đang nhìn cô chằm chằm, má Thuỳ Trang nóng bừng, em đưa tay nắm lấy tay cô, "Cảm ơn," em lí nhí trước khi cắn vào môi dưới.

"Cảm ơn vì... cô biết đấy... bảo vệ tôi và vài thứ nữa," Thuỳ Trang lầm bầm, đan mấy ngón tay vào Diệp Anh.

Cô gái nhỏ tuổi hơn mỉm cười, "Cô cũng làm nhiều thứ mà?"

Nhích người lại gần, Thuỳ Trang ngả đầu lên vai Diệp Anh, "Ừm. Mà cảm ơn nhé,"

"Không có chi," Diệp Anh xoay đầu nhìn xuống Thuỳ Trang, người đang nhìn mình chằm chằm bằng cặp mắt long lanh, "Chúng ta sẽ rời khỏi đây, được chứ?" cô siết tay Thuỳ Trang, "Tôi đảm bảo đó,"

Thuỳ Trang dùng tay còn lại nhẹ nhàng nâng cằm Diệp Anh trước khi đặt một nụ hôn phớt lên môi cô, rồi thu người lại thật nhanh, "Tôi tin cô," em thì thầm.

"Làm cửa thật thôi," Diệp Anh nói, tiến về phía biển, trên tay kéo một khúc gỗ lớn.

Thuỳ Trang gật đầu, "Ừa, ổn hơn mấy cái lá đó,"

"Mấy cái lá đó tốn thời gian lắm á," Diệp Anh càu nhàu, thả miếng gỗ xuống cát, "Và cảm ơn vì đã giúp tôi nha," cô mỉa mai nói thêm.

"Không có chi," Thuỳ Trang khúc khích, tiến lại gần,

"Cô tính làm cửa thế nào?"

"Bằng gỗ,"

"Đừng có mỉa tôi nữa coi," Thuỳ Trang càu nhàu, đưa tay kí vào trán Diệp Anh. Diệp Anh khúc khích rồi bắt tay vào làm cửa, đương nhiên là dưới sự giám sát của Thuỳ Trang.

[CÚN GẤU] HOANG ĐẢO KHÔNG CÔ ĐƠNNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ