61.

27 1 0
                                    

Từ trước đến nay, Trần Mộ Bạch không bao giờ e ngại việc phải đối mặt với người khác, cũng rất giỏi việc che giấu cảm xúc của chính mình, thế nhưng giờ phút này anh chỉ rũ mắt xuống, không nói một câu.

Trần Minh Mặc nhìn anh một lúc rất lâu mới lên tiếng, giọng điệu như còn có ý tứ khác, "Có một câu nói rất hay, con người sống ý mà rất khó để không mắc sai lầm, lý do để mắc sai lầm cũng rất nhiều. Có những lúc làm sai chuyện gì đó, lý do là vì lúc cần dùng đến lý trí lại đi dùng tình cảm."

Trần Mộ Bạch thờ ơ nghe ông nói, cũng không có phản ứng gì, Trần Minh Mặc lại nhìn anh một lát sau đó quay đầu nhìn Cố Cửu Tư, không nói gì nữa sau đó nhanh chóng bỏ đi. tieuthiendi.wordpress.com/quan-tu-co-cuu-tu

Cố Cửu Tư thở dài một hơi, mọi chuyện đều rõ ràng đến vậy, ông ta không cần nói thêm gì nữa. Kịch cũng diễn xong rồi, cô có ở lại cũng không còn tác dụng. Giải thích, Trần Mộ Bạch cũng sẽ không nghe, không khí trong phòng này quá mức ngột ngạt, cô chỉ muốn rời khỏi đây. Nghĩ như vậy cô liền bắt đầu bước đi, chỉ là cả người cảm thấy nặng trĩu, thậm chí cảm thấy trái đất như quay cuồng.

Cô cố gắng nhẫn nhịn sự khó chịu, cố gắng tỏ ra bình thường bước ra ngoài. Lúc bước qua Trần Mộ Bạch, trước mắt đột nhiên tối sầm lại, muốn ngã xuống. Khoảnh khắc trước khi cô nhắm mắt lại, trước mắt vẫn là gương mặt lạnh lùng của anh, cô cho rằng Trần Mộ Bạch sẽ không bao giờ giơ tay ra đỡ lấy cô nữa, lần này sẽ không, sau này cũng sẽ không.

Có ai sau khi bị cắn một cái còn quay ngược lại giúp đỡ nữa chứ? Người bình thường sẽ không thể, Trần Mộ Bạch lại càng không.

Trần Mộ Bạch quả nhiên chỉ im lặng đứng ở đó, vẻ mặt hờ hững đứng nhìn cô đang ngã xuống, mãi cho đến khoảnh khắc ngay trước khi cô ngã hẳn xuống đất, anh mới vội càng giơ tay ra ôm chặt cô vào trong lòng

Anh cũng không biết vì sao mình lại đưa tay ra, cũng không phải là chưa bao giờ thấy người phụ nữ nào đó ngã trước mặt mình. Trong lòng anh hiểu rõ, anh không phải là người thương hoa tiếc ngọc, mà anh đã hoàn toàn thua trong tay người phụ nữ này mất rồi.

Trần Tĩnh Khang ở ngoài nghe thấy tiếng bát sứ vỡ trên nền đất đã muốn xông vào trong, thế nhưng Mạnh Nghi Niên đứng ở trước lối đi, chắn không cho cậu vào, mãi cho đến khi Trần Minh Mặc rời khỏi đó, cậu đã nhanh chóng chạy vào trong, lúc này mới thấy Trần Mộ Bạch đang ôm chặt Cố Cửu Tư đã hôn mê, không biết xảy ra chuyện gì, "Thiếu gia, chuyện gì vậy?" tieuthiendi.wordpress.com/quan-tu-co-cuu-tu

Trần Mộ Bạch không hề do dự, ngay lập tức bế ngang Cố Cửu Tư lên, nhanh chóng rời khỏi. Nơi này anh cũng không muốn ở lại dù chỉ là một giây, "Gọi điện cho bác sĩ Châu, bảo ông ấy ở nhà đợi sẵn."

Bác sĩ Châu là bác sĩ riêng của Trần Mộ Bạch, là một vị bác sĩ giỏi có tay nghề hơn nữa không hề nhiều chuyện. Lúc bọn họ quay trở về nhà, bác sĩ Châu đã ngồi đợi được một lúc.

Đêm hôm, bị người khác vội vàng gọi dậy bác sĩ Châu còn tưởng Trần Mộ Bạch có vấn đề gì, thế nhưng khi nhìn thấy anh bế theo một người phụ nữ vào trong cũng không hề tỏ ra ngạc nhiên.

[Reup-Hoàn] Quân tử có Cửu Tư - Đông Bôn Tây CốNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ